古诗词

卢仝

徐钧

数间破屋洛城傍,门闭春风煮茗香。shù jiān pò wū luò chéng bàng,mén bì chūn fēng zhǔ míng xiāng。
月蚀一诗讥逆党,添丁奇祸竟堪伤。yuè shí yī shī jī nì dǎng,tiān dīng qí huò jìng kān shāng。

徐钧

徐钧,字秉国,号见心,兰溪(今属浙江)人。以父荫为定远尉。宋亡不仕,金履祥尝延以教授诸子。精于史学,曾据《资治通鉴》所记事实,为史咏一千五百三十首。今存《史咏集》二卷,五代部分已佚失。事见本集附许谦、黄溍、张枢序,清光绪《兰溪县志》卷五有传。 徐钧诗,以《宛委别藏·史咏集》为底本,校以《续金华丛书》本(简称金华本)。 徐钧的作品>>

猜您喜欢

郭子仪

徐钧

身佩安危三十年,谗锋虽中节弥坚。shēn pèi ān wēi sān shí nián,chán fēng suī zhōng jié mí jiān。
古今多少功名在,谁得如公五福全。gǔ jīn duō shǎo gōng míng zài,shuí dé rú gōng wǔ fú quán。

李光弼

徐钧

间关百战佐中兴,料敌行师妙若神。jiān guān bǎi zhàn zuǒ zhōng xīng,liào dí xíng shī miào ruò shén。
可惜罹谗终恨死,伤心不见白头亲。kě xī lí chán zhōng hèn sǐ,shāng xīn bù jiàn bái tóu qīn。

张巡

徐钧

析骸易子守孤城,六万惟馀四百人。xī hái yì zi shǒu gū chéng,liù wàn wéi yú sì bǎi rén。
生道杀民民不怨,千年庙食尚如新。shēng dào shā mín mín bù yuàn,qiān nián miào shí shàng rú xīn。

许远

徐钧

自度才卑乐尚贤,输忠直欲保城全。zì dù cái bēi lè shàng xián,shū zhōng zhí yù bǎo chéng quán。
如公岂是偷生者,一死何庸较后先。rú gōng qǐ shì tōu shēng zhě,yī sǐ hé yōng jiào hòu xiān。

雷万春

徐钧

六矢飞穿诧木人,屹然不动勇无伦。liù shǐ fēi chuān chà mù rén,yì rán bù dòng yǒng wú lún。
极知力尽城将陷,吾亦忘君有此身。jí zhī lì jǐn chéng jiāng xiàn,wú yì wàng jūn yǒu cǐ shēn。

张镐

徐钧

仗节星驰趣援兵,睢阳惜已陷忠臣。zhàng jié xīng chí qù yuán bīng,suī yáng xī yǐ xiàn zhōng chén。
闾邱振命虽诛死,犹有浮图着矢人。lǘ qiū zhèn mìng suī zhū sǐ,yóu yǒu fú tú zhe shǐ rén。

苏源明

徐钧

满朝比比拜边尘,伪命难污守节臣。mǎn cháo bǐ bǐ bài biān chén,wěi mìng nán wū shǒu jié chén。
褒赏但令知制诰,如何只待作文人。bāo shǎng dàn lìng zhī zhì gào,rú hé zhǐ dài zuò wén rén。

李勉

徐钧

指破奸邪叵测心,一言剀切盍沉吟。zhǐ pò jiān xié pǒ cè xīn,yī yán kǎi qiè hé chén yín。
主昏不听终无奈,付与清风一曲琴。zhǔ hūn bù tīng zhōng wú nài,fù yǔ qīng fēng yī qū qín。

陆贽

徐钧

锄奸抗疏反招疑,一斥忠州势亦危。chú jiān kàng shū fǎn zhāo yí,yī chì zhōng zhōu shì yì wēi。
只集名方无著述,不为良相且良医。zhǐ jí míng fāng wú zhù shù,bù wèi liáng xiāng qiě liáng yī。

阳城

徐钧

裂麻已沮延龄相,抗疏能全陆贽生。liè má yǐ jǔ yán líng xiāng,kàng shū néng quán lù zhì shēng。
为国重轻关一语,谁云七载噤无声。wèi guó zhòng qīng guān yī yǔ,shuí yún qī zài jìn wú shēng。

张万福

徐钧

伏阁朝廷一谏官,白头武将亦欢颜。fú gé cháo tíng yī jiàn guān,bái tóu wǔ jiāng yì huān yán。
要知此喜非私喜,为救孤忠去巨奸。yào zhī cǐ xǐ fēi sī xǐ,wèi jiù gū zhōng qù jù jiān。

陆羽

徐钧

野客耽茶著作经,一时评品亦良精。yě kè dān chá zhù zuò jīng,yī shí píng pǐn yì liáng jīng。
谁知茗饮成风后,从此朝廷榷法行。shuí zhī míng yǐn chéng fēng hòu,cóng cǐ cháo tíng què fǎ xíng。

韦皋

徐钧

抚边年久赋徭宽,善政春秋俗自安。fǔ biān nián jiǔ fù yáo kuān,shàn zhèng chūn qiū sú zì ān。
蜀道虽危今坦易,登天不比向时难。shǔ dào suī wēi jīn tǎn yì,dēng tiān bù bǐ xiàng shí nán。

孔巢父

徐钧

力仗孤忠化积顽,奉辞竟不遣生还。lì zhàng gū zhōng huà jī wán,fèng cí jìng bù qiǎn shēng hái。
何如入海随烟雾,自有诗留天地间。hé rú rù hǎi suí yān wù,zì yǒu shī liú tiān dì jiān。

刘禹锡

徐钧

取水枫林莫怨嗟,钟声才听又天涯。qǔ shuǐ fēng lín mò yuàn jiē,zhōng shēng cái tīng yòu tiān yá。
如何一斥终难反,为赋玄都观里花。rú hé yī chì zhōng nán fǎn,wèi fù xuán dōu guān lǐ huā。