古诗词

寄邓州杜侍郎

陈师道

南阳老幼如云屯,连日城东候使君。nán yáng lǎo yòu rú yún tún,lián rì chéng dōng hòu shǐ jūn。
后者排前旁捷出,争先见面作殷勤。hòu zhě pái qián páng jié chū,zhēng xiān jiàn miàn zuò yīn qín。
六年重来已白发,一日再见回青春。liù nián zhòng lái yǐ bái fā,yī rì zài jiàn huí qīng chūn。
道傍过者怪相问,共言杜母真吾亲。dào bàng guò zhě guài xiāng wèn,gòng yán dù mǔ zhēn wú qīn。
使君虽老心尚壮,文采风流诸谢上。shǐ jūn suī lǎo xīn shàng zhuàng,wén cǎi fēng liú zhū xiè shàng。
名家从昔杜陵人,盛德于今丈人行。míng jiā cóng xī dù líng rén,shèng dé yú jīn zhàng rén xíng。
我昔卧病老彭城,画船鸣鼓千里行。wǒ xī wò bìng lǎo péng chéng,huà chuán míng gǔ qiān lǐ xíng。
致书馈奠初未识,丁宁劳苦如平生。zhì shū kuì diàn chū wèi shí,dīng níng láo kǔ rú píng shēng。
人言此事今未有,古人中求还得否。rén yán cǐ shì jīn wèi yǒu,gǔ rén zhōng qiú hái dé fǒu。
忘年屈势不虚辱,公自为德吾何取。wàng nián qū shì bù xū rǔ,gōng zì wèi dé wú hé qǔ。
菊潭之水甘且洁,潭上秋花照山白。jú tán zhī shuǐ gān qiě jié,tán shàng qiū huā zhào shān bái。
请公酌此寿百年,奕奕长为此邦伯。qǐng gōng zhuó cǐ shòu bǎi nián,yì yì zhǎng wèi cǐ bāng bó。
孰先一州后四方,重金叠盖登庙堂。shú xiān yī zhōu hòu sì fāng,zhòng jīn dié gài dēng miào táng。
请从今日至云来,月三十斛输洛阳。qǐng cóng jīn rì zhì yún lái,yuè sān shí hú shū luò yáng。
陈师道

陈师道

陈师道(1053~1102)北宋官员、诗人。字履常,一字无己,号后山居士,汉族,彭城(今江苏徐州)人。元祐初苏轼等荐其文行,起为徐州教授,历仕太学博士、颖州教授、秘书省正字。一生安贫乐道,闭门苦吟,有“闭门觅句陈无己”之称。陈师道为苏门六君子之一,江西诗派重要作家。亦能词,其词风格与诗相近,以拗峭惊警见长。但其诗、词存在着内容狭窄、词意艰涩之病。著有《后山先生集》,词有《后山词》。 陈师道的作品>>

猜您喜欢

妾薄命二首

陈师道

叶落风不起,山空花自红。yè luò fēng bù qǐ,shān kōng huā zì hóng。
捐世不待老,惠妾无其终。juān shì bù dài lǎo,huì qiè wú qí zhōng。
一死尚可忍,百岁何当穷。yī sǐ shàng kě rěn,bǎi suì hé dāng qióng。
天地岂不宽,妾身自不容。tiān dì qǐ bù kuān,qiè shēn zì bù róng。
死者如有知,杀身以相从。sǐ zhě rú yǒu zhī,shā shēn yǐ xiāng cóng。
向来歌舞处,夜雨鸣寒蛩。xiàng lái gē wǔ chù,yè yǔ míng hán qióng。

除夜对酒赠少章

陈师道

岁晚身何托,灯前客未空。suì wǎn shēn hé tuō,dēng qián kè wèi kōng。
半生忧患里,一梦有无中。bàn shēng yōu huàn lǐ,yī mèng yǒu wú zhōng。
发短愁催白,颜衰酒借红。fā duǎn chóu cuī bái,yán shuāi jiǔ jiè hóng。
我歌君起舞,潦倒略相同。wǒ gē jūn qǐ wǔ,lǎo dào lüè xiāng tóng。

十七日观潮

陈师道

漫漫平沙走白虹,瑶台失手玉杯空。màn màn píng shā zǒu bái hóng,yáo tái shī shǒu yù bēi kōng。
晴天摇动清江底,晚日浮沉急浪中。qíng tiān yáo dòng qīng jiāng dǐ,wǎn rì fú chén jí làng zhōng。