古诗词

题明发高轩过图

陈师道

滕王蛱蝶江都马,一纸千金不当价。téng wáng jiá dié jiāng dōu mǎ,yī zhǐ qiān jīn bù dāng jià。
异才天纵非力能,画工不是甘为下。yì cái tiān zòng fēi lì néng,huà gōng bù shì gān wèi xià。
今代风流数大年,含毫落笔开山川。jīn dài fēng liú shù dà nián,hán háo luò bǐ kāi shān chuān。
忽忘朽老压尘底,却怪凫鸿堕目前。hū wàng xiǔ lǎo yā chén dǐ,què guài fú hóng duò mù qián。
尔来八二复秀出,万里河山才咫尺。ěr lái bā èr fù xiù chū,wàn lǐ hé shān cái zhǐ chǐ。
眼边安得有突兀,复似天地初开辟。yǎn biān ān dé yǒu tū wù,fù shì tiān dì chū kāi pì。
明窗写出高轩过,便逐愈湜闻吟哦。míng chuāng xiě chū gāo xuān guò,biàn zhú yù shí wén yín ó。
晚知书画真有益,却悔岁月来无多。wǎn zhī shū huà zhēn yǒu yì,què huǐ suì yuè lái wú duō。
官禁修严断过访,时于僻寺逢税鞅。guān jìn xiū yán duàn guò fǎng,shí yú pì sì féng shuì yāng。
秀润如行琮璧间,清明似引星辰上。xiù rùn rú xíng cóng bì jiān,qīng míng shì yǐn xīng chén shàng。
忧悲愉怢百不平,河擘太华东南倾。yōu bēi yú tū bǎi bù píng,hé bāi tài huá dōng nán qīng。
平生秀句寰区满,拾掇馀弃成丹青。píng shēng xiù jù huán qū mǎn,shí duō yú qì chéng dān qīng。
平湖远岭开精神,斗觉文字生清新。píng hú yuǎn lǐng kāi jīng shén,dòu jué wén zì shēng qīng xīn。
未许二豪今角立,要知旁有卫夫人。wèi xǔ èr háo jīn jiǎo lì,yào zhī páng yǒu wèi fū rén。
陈师道

陈师道

陈师道(1053~1102)北宋官员、诗人。字履常,一字无己,号后山居士,汉族,彭城(今江苏徐州)人。元祐初苏轼等荐其文行,起为徐州教授,历仕太学博士、颖州教授、秘书省正字。一生安贫乐道,闭门苦吟,有“闭门觅句陈无己”之称。陈师道为苏门六君子之一,江西诗派重要作家。亦能词,其词风格与诗相近,以拗峭惊警见长。但其诗、词存在着内容狭窄、词意艰涩之病。著有《后山先生集》,词有《后山词》。 陈师道的作品>>

猜您喜欢

绝句·书当快意读易尽

陈师道

书当快意读易尽,客有可人期不来。shū dāng kuài yì dú yì jǐn,kè yǒu kě rén qī bù lái。
世事相违每如此,好怀百岁几回开。shì shì xiāng wéi měi rú cǐ,hǎo huái bǎi suì jǐ huí kāi。

骑驴二首

陈师道

复作骑驴不跨驴,此生断酒未须扶。fù zuò qí lǘ bù kuà lǘ,cǐ shēng duàn jiǔ wèi xū fú。
独无锦里惊人句,也得梁园画作图。dú wú jǐn lǐ jīng rén jù,yě dé liáng yuán huà zuò tú。

骑驴二首

陈师道

冲篱突市不逡巡,掠面惊风扑眼尘。chōng lí tū shì bù qūn xún,lüè miàn jīng fēng pū yǎn chén。
出手推敲宁避尹,题门吟咏不逢人。chū shǒu tuī qiāo níng bì yǐn,tí mén yín yǒng bù féng rén。

寄曹州晁大夫

陈师道

堕絮随风花作尘,黄楼桃李不成春。duò xù suí fēng huā zuò chén,huáng lóu táo lǐ bù chéng chūn。
只今容有名驹子,困倚栏干一欠伸。zhǐ jīn róng yǒu míng jū zi,kùn yǐ lán gàn yī qiàn shēn。

绝句

陈师道

木摇电绕雷取龙,伏蛙号蚓沟渎空。mù yáo diàn rào léi qǔ lóng,fú wā hào yǐn gōu dú kōng。
黑云黄槐度白鸟,映日急雨回斜风。hēi yún huáng huái dù bái niǎo,yìng rì jí yǔ huí xié fēng。

绝句二首

陈师道

里中馈杏得尝新,马上逢花始见春。lǐ zhōng kuì xìng dé cháng xīn,mǎ shàng féng huā shǐ jiàn chūn。
勤苦著书如作吏,世间枉是最闲人。qín kǔ zhù shū rú zuò lì,shì jiān wǎng shì zuì xián rén。

绝句二首

陈师道

密密丹房叠叠花,一枝临路为人斜。mì mì dān fáng dié dié huā,yī zhī lín lù wèi rén xié。
丁宁语鸟传春意,白下门东第几家。dīng níng yǔ niǎo chuán chūn yì,bái xià mén dōng dì jǐ jiā。

三月二十二日榴花盛开戏作绝句

陈师道

五月榴花忽见春,白头喜遇一番新。wǔ yuè liú huā hū jiàn chūn,bái tóu xǐ yù yī fān xīn。
可能略不解春意,只有寻枝摘叶人。kě néng lüè bù jiě chūn yì,zhǐ yǒu xún zhī zhāi yè rén。

谢赵生惠芍药三首

陈师道

郁郁芬芬十里薰,红红白白数枝春。yù yù fēn fēn shí lǐ xūn,hóng hóng bái bái shù zhī chūn。
要将结习恼鹙子,送与毗耶彼上人。yào jiāng jié xí nǎo qiū zi,sòng yǔ pí yé bǐ shàng rén。

谢赵生惠芍药三首

陈师道

从微至老走风尘,喜见乡园第四春。cóng wēi zhì lǎo zǒu fēng chén,xǐ jiàn xiāng yuán dì sì chūn。
独舞东风醉西子,政缘无语却宜人。dú wǔ dōng fēng zuì xī zi,zhèng yuán wú yǔ què yí rén。

谢赵生惠芍药三首

陈师道

九十风光次第分,天怜独得殿残春。jiǔ shí fēng guāng cì dì fēn,tiān lián dú dé diàn cán chūn。
一枝剩欲簪双髻,未有人间第一人。yī zhī shèng yù zān shuāng jì,wèi yǒu rén jiān dì yī rén。

寄怜

陈师道

借子翩翩果下驹,春原随处小踟蹰。jiè zi piān piān guǒ xià jū,chūn yuán suí chù xiǎo chí chú。
可能炙背春风里,卧把青铜摘颔须。kě néng zhì bèi chūn fēng lǐ,wò bǎ qīng tóng zhāi hàn xū。

触目

陈师道

果下翩翩跨紫骝,踏花溅水见风流。guǒ xià piān piān kuà zǐ liú,tà huā jiàn shuǐ jiàn fēng liú。
可无双璧千金聚,付与狂儿取次游。kě wú shuāng bì qiān jīn jù,fù yǔ kuáng ér qǔ cì yóu。

送姚先生归宜山三首

陈师道

郑公龙变不容亲,犹有先生不绝尘。zhèng gōng lóng biàn bù róng qīn,yóu yǒu xiān shēng bù jué chén。
定力不为生死动,始知天地有闲人。dìng lì bù wèi shēng sǐ dòng,shǐ zhī tiān dì yǒu xián rén。

送姚先生归宜山三首

陈师道

老逢熙运乞前官,病遇先生得内丹。lǎo féng xī yùn qǐ qián guān,bìng yù xiān shēng dé nèi dān。
一饱有期吾事了,千年不死后人看。yī bǎo yǒu qī wú shì le,qiān nián bù sǐ hòu rén kàn。