古诗词

沁园春

曹勋

浓绿交阴,脆圆经雨,夏景正新。nóng lǜ jiāo yīn,cuì yuán jīng yǔ,xià jǐng zhèng xīn。
遽紫泥封检,红幢建钺,飘然吹起,一片闲云。jù zǐ ní fēng jiǎn,hóng chuáng jiàn yuè,piāo rán chuī qǐ,yī piàn xián yún。
禁殿趋班,玉音亲诏,并遣皇华通宝邻。jìn diàn qū bān,yù yīn qīn zhào,bìng qiǎn huáng huá tōng bǎo lín。
凌歊去,任重霄温暑,万里风薰。líng xiāo qù,rèn zhòng xiāo wēn shǔ,wàn lǐ fēng xūn。
炎曦正斡天钧。yán xī zhèng wò tiān jūn。
更午气均齐天地根。gèng wǔ qì jūn qí tiān dì gēn。
运至精感化,千和万合,涤除旁说,必自成真。yùn zhì jīng gǎn huà,qiān hé wàn hé,dí chú páng shuō,bì zì chéng zhēn。
已约归期,秋风前后,梨枣黄花满地匀。yǐ yuē guī qī,qiū fēng qián hòu,lí zǎo huáng huā mǎn dì yún。
阊阖晚,待朝元紫府,上达明君。chāng hé wǎn,dài cháo yuán zǐ fǔ,shàng dá míng jūn。
曹勋

曹勋

曹勋(1098—1174)字公显,一字世绩,号松隐,颍昌阳翟(今河南禹县)人。宣和五年(1123),以荫补承信郎,特命赴进士廷试,赐甲科。靖康元年(1126),与宋徽宗一起被金兵押解北上,受徽宗半臂绢书,自燕山逃归。建炎元年(1127)秋,至南京(今河南商丘)向宋高宗上御衣书,请求召募敢死之士,由海路北上营救徽宗。当权者不听,被黜。绍兴十一年(1141),宋金和议成,充报谢副使出使金国,劝金人归还徽宗灵柩。十四年、二十九年又两次使金。孝宗朝拜太尉。著有《松隐文集》、《北狩见闻录》等。他的诗比较平庸,但有几首使金诗颇值得注意。 曹勋的作品>>

猜您喜欢

秋日有作二首

曹勋

未有鸦啼露气清,西南残月半规明。wèi yǒu yā tí lù qì qīng,xī nán cán yuè bàn guī míng。
无言步绕阑干曲,景与老怀空自惊。wú yán bù rào lán gàn qū,jǐng yǔ lǎo huái kōng zì jīng。

丹桂再开对酒

曹勋

丹桂何堪急雨催,清香不肯逐蒿莱。dān guì hé kān jí yǔ cuī,qīng xiāng bù kěn zhú hāo lái。
却应念我经年待,借得馀霞为再开。què yīng niàn wǒ jīng nián dài,jiè dé yú xiá wèi zài kāi。

浙西刈禾以高竹叉在水田中望之如群驼

曹勋

浙西纯种晚秋禾,更得明年雨不多。zhè xī chún zhǒng wǎn qiū hé,gèng dé míng nián yǔ bù duō。
且刈且歌丰岁甚,平洋弥望列明驼。qiě yì qiě gē fēng suì shén,píng yáng mí wàng liè míng tuó。

幕中冬至书事

曹勋

书云节物动冠裳,愧我从军乐事妨。shū yún jié wù dòng guān shang,kuì wǒ cóng jūn lè shì fáng。
听得邻家响丝竹,壮怀无处不凄凉。tīng dé lín jiā xiǎng sī zhú,zhuàng huái wú chù bù qī liáng。

夜坐偶成

曹勋

雪后清寒砚已冰,地炉火冷拨疏星。xuě hòu qīng hán yàn yǐ bīng,dì lú huǒ lěng bō shū xīng。
夜深何物闲相伴,惟有纱笼一点灯。yè shēn hé wù xián xiāng bàn,wéi yǒu shā lóng yī diǎn dēng。

代简国清老惠梅

曹勋

梅从云坞冷摇春,玉雪浮香不着尘。méi cóng yún wù lěng yáo chūn,yù xuě fú xiāng bù zhe chén。
愚谷斩新肯拈出,一时全露法王身。yú gǔ zhǎn xīn kěn niān chū,yī shí quán lù fǎ wáng shēn。

忆台城之东十里梅

曹勋

东城十里冷云低,照眼传香总是梅。dōng chéng shí lǐ lěng yún dī,zhào yǎn chuán xiāng zǒng shì méi。
冷落京尘谁晤语,关河千里独裴回。lěng luò jīng chén shuí wù yǔ,guān hé qiān lǐ dú péi huí。

问西湖梅

曹勋

山肋梅花秀色新,不堪寒雨浥清尘。shān lē méi huā xiù sè xīn,bù kān hán yǔ yì qīng chén。
故应倒影澄澜碧,湿玉吹香烂熳春。gù yīng dào yǐng chéng lán bì,shī yù chuī xiāng làn màn chūn。

访印老宿寺中值雪

曹勋

白项鸦儿啼远林,怪来新冷透重衾。bái xiàng yā ér tí yuǎn lín,guài lái xīn lěng tòu zhòng qīn。
僮奴窃语若为去,雪满前山数寸深。tóng nú qiè yǔ ruò wèi qù,xuě mǎn qián shān shù cùn shēn。

与印老同访天封老至夕忘归

曹勋

斜风吹雪冷征衣,来见长眉老阿师。xié fēng chuī xuě lěng zhēng yī,lái jiàn zhǎng méi lǎo ā shī。
为我晓开银色界,笑谈宁复问归期。wèi wǒ xiǎo kāi yín sè jiè,xiào tán níng fù wèn guī qī。

光孝病中闻予与印在天封亦冒雪见过

曹勋

老病维摩方丈开,天风破冷舞琼瑰。lǎo bìng wéi mó fāng zhàng kāi,tiān fēng pò lěng wǔ qióng guī。
满山皓色作和气,知是道人冲雪来。mǎn shān hào sè zuò hé qì,zhī shì dào rén chōng xuě lái。

代广漕刘元举谢赵相茶二首

曹勋

龙焙黄封锡有功,谨严正味德相同。lóng bèi huáng fēng xī yǒu gōng,jǐn yán zhèng wèi dé xiāng tóng。
便知钧播无求备,更借扶南两腋风。biàn zhī jūn bō wú qiú bèi,gèng jiè fú nán liǎng yè fēng。

代广漕刘元举谢赵相茶二首

曹勋

方圭圆璧贡春前,上相分颁自九天。fāng guī yuán bì gòng chūn qián,shàng xiāng fēn bān zì jiǔ tiān。
何止芳芗御魑魅,要知红日在斜川。hé zhǐ fāng xiāng yù chī mèi,yào zhī hóng rì zài xié chuān。

谢钱处和惠握青瓜

曹勋

暑气侵凌坐起难,忽颁一握满雕盘。shǔ qì qīn líng zuò qǐ nán,hū bān yī wò mǎn diāo pán。
起尝顿觉烦蒸去,熨齿甘香碧玉寒。qǐ cháng dùn jué fán zhēng qù,yùn chǐ gān xiāng bì yù hán。

孙倅书尾附二诗

曹勋

已作惊禽不择柯,异乡那复困风波。yǐ zuò jīng qín bù zé kē,yì xiāng nà fù kùn fēng bō。
别来莫讶书悽恻,忧患艰难我最多。bié lái mò yà shū qī cè,yōu huàn jiān nán wǒ zuì duō。