古诗词

过白沙竹枝歌六首

杨万里

田亩浑无寸尺强,真成水国更山乡。tián mǔ hún wú cùn chǐ qiáng,zhēn chéng shuǐ guó gèng shān xiāng。
夹江黄去堤堤粟,一望青来谷谷桑。jiā jiāng huáng qù dī dī sù,yī wàng qīng lái gǔ gǔ sāng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

久雨妨于农收因访子上有叹

杨万里

君能过我意殊倾,我每看君脚便轻。jūn néng guò wǒ yì shū qīng,wǒ měi kàn jūn jiǎo biàn qīng。
若为泥涂断还往,端令老病底心情。ruò wèi ní tú duàn hái wǎng,duān lìng lǎo bìng dǐ xīn qíng。
未霜杨柳秋犹碧,既雨芙蓉晚更明。wèi shuāng yáng liǔ qiū yóu bì,jì yǔ fú róng wǎn gèng míng。
旱岁嫌晴不嫌熟,今年教熟不教晴。hàn suì xián qíng bù xián shú,jīn nián jiào shú bù jiào qíng。

南溪堰滩

杨万里

为爱溪流箭样湍,戏抛乱石障清澜。wèi ài xī liú jiàn yàng tuān,xì pāo luàn shí zhàng qīng lán。
忽如亚父撞玉斗,又似仲尼鸣象环。hū rú yà fù zhuàng yù dòu,yòu shì zhòng ní míng xiàng huán。
整北移南教尽怒,从朝至午不知还。zhěng běi yí nán jiào jǐn nù,cóng cháo zhì wǔ bù zhī hái。
便饶滟滪三巴峡,也当龙门八节滩。biàn ráo yàn yù sān bā xiá,yě dāng lóng mén bā jié tān。

谢永新大夫杨叔裕惠诗

杨万里

今代吾家后子云,新诗也解乞陈人。jīn dài wú jiā hòu zi yún,xīn shī yě jiě qǐ chén rén。
银河波浪痕痕玉,花县风光字字春。yín hé bō làng hén hén yù,huā xiàn fēng guāng zì zì chūn。
大胜十年灯火读,更无半点簿书尘。dà shèng shí nián dēng huǒ dú,gèng wú bàn diǎn bù shū chén。
鹗章塞得公车破,便合留渠立紫宸。è zhāng sāi dé gōng chē pò,biàn hé liú qú lì zǐ chén。

瑞香盛开呈益国公二首

杨万里

近看丁香万粒攒,远看却与紫毬般。jìn kàn dīng xiāng wàn lì zǎn,yuǎn kàn què yǔ zǐ qiú bān。
谁将玉胆蔷薇水,新濯琼肤锦绣襌。shuí jiāng yù dǎn qiáng wēi shuǐ,xīn zhuó qióng fū jǐn xiù dān。
净界薰修尔芬馥,无人剪剔自团栾。jìng jiè xūn xiū ěr fēn fù,wú rén jiǎn tī zì tuán luán。
下元前至上元后,省得龙沉与麝兰。xià yuán qián zhì shàng yuán hòu,shěng dé lóng chén yǔ shè lán。

瑞香盛开呈益国公二首

杨万里

针来大笋束仍攒,作么开时色两般。zhēn lái dà sǔn shù réng zǎn,zuò me kāi shí sè liǎng bān。
荀令金炉炷沉水,昭容紫袖衬中襌。xún lìng jīn lú zhù chén shuǐ,zhāo róng zǐ xiù chèn zhōng dān。
同花异叶株株异,一种栾枝节节栾。tóng huā yì yè zhū zhū yì,yī zhǒng luán zhī jié jié luán。
雪里寒香得三友,溪边梅与畹边兰。xuě lǐ hán xiāng dé sān yǒu,xī biān méi yǔ wǎn biān lán。

山茶

杨万里

树子团团映碧岑,初看唤作木犀林。shù zi tuán tuán yìng bì cén,chū kàn huàn zuò mù xī lín。
谁将金粟银丝脍,簇饤朱红菜碗心。shuí jiāng jīn sù yín sī kuài,cù dìng zhū hóng cài wǎn xīn。
春早横招桃李妒,岁寒不受雪霜侵。chūn zǎo héng zhāo táo lǐ dù,suì hán bù shòu xuě shuāng qīn。
题诗毕竟输坡老,叶厚有棱花色深。tí shī bì jìng shū pō lǎo,yè hòu yǒu léng huā sè shēn。

后一月再宿城外野店夙兴入城谒益公二首

杨万里

吹灯览镜又匆匆,乌帽新时白鬓空。chuī dēng lǎn jìng yòu cōng cōng,wū mào xīn shí bái bìn kōng。
残月忙追晓星上,飞霜先到轿窗中。cán yuè máng zhuī xiǎo xīng shàng,fēi shuāng xiān dào jiào chuāng zhōng。
如何五鼓寒十倍,不肯半分饶一翁。rú hé wǔ gǔ hán shí bèi,bù kěn bàn fēn ráo yī wēng。
到得火轮相暖热,山霏特地碧曚昽。dào dé huǒ lún xiāng nuǎn rè,shān fēi tè dì bì méng lóng。

后一月再宿城外野店夙兴入城谒益公二首

杨万里

归途未信欲斜阳,只怪行人影转长。guī tú wèi xìn yù xié yáng,zhǐ guài xíng rén yǐng zhuǎn zhǎng。
松寿已高犹绿发,枫年方少更红裳。sōng shòu yǐ gāo yóu lǜ fā,fēng nián fāng shǎo gèng hóng shang。
秋光便是天金谷,画本偷归我锦囊。qiū guāng biàn shì tiān jīn gǔ,huà běn tōu guī wǒ jǐn náng。
只怨冲寒叹行役,青鞋布袜却芬香。zhǐ yuàn chōng hán tàn xíng yì,qīng xié bù wà què fēn xiāng。

进退格寄张功父姜尧章

杨万里

尤萧范陆四诗翁,此后谁当第一功。yóu xiāo fàn lù sì shī wēng,cǐ hòu shuí dāng dì yī gōng。
新拜南湖为上将,更差白石作先锋。xīn bài nán hú wèi shàng jiāng,gèng chà bái shí zuò xiān fēng。
可怜公等俱痴绝,不见词人到老穷。kě lián gōng děng jù chī jué,bù jiàn cí rén dào lǎo qióng。
谢遣管城侬已晚,酒泉端欲乞移封。xiè qiǎn guǎn chéng nóng yǐ wǎn,jiǔ quán duān yù qǐ yí fēng。

十二月二十七日立春夜不寐

杨万里

冬夜嫌长只望春,春宵又永更何言。dōng yè xián zhǎng zhǐ wàng chūn,chūn xiāo yòu yǒng gèng hé yán。
睫梢强合终无睡,脚底相摩也不温。jié shāo qiáng hé zhōng wú shuì,jiǎo dǐ xiāng mó yě bù wēn。
竟夕松风听到晓,忽明灯火看来昏。jìng xī sōng fēng tīng dào xiǎo,hū míng dēng huǒ kàn lái hūn。
拥裯却起蒙头坐,顾影真成一病猿。yōng chóu què qǐ méng tóu zuò,gù yǐng zhēn chéng yī bìng yuán。

与长孺共读杜诗

杨万里

病身兀兀脑岑岑,偶到儿曹文字林。bìng shēn wù wù nǎo cén cén,ǒu dào ér cáo wén zì lín。
一卷杜诗揉欲烂,两人齐读味初深。yī juǎn dù shī róu yù làn,liǎng rén qí dú wèi chū shēn。
斫肝枉却期千载,漏眼谁曾更再寻。zhuó gān wǎng què qī qiān zài,lòu yǎn shuí céng gèng zài xún。
笔底奸雄死犹毒,莫将饶舌泄渠心。bǐ dǐ jiān xióng sǐ yóu dú,mò jiāng ráo shé xiè qú xīn。

病中复脚痛终日倦坐遣闷

杨万里

满眼生花雪满颠,者稀又过四双年。mǎn yǎn shēng huā xuě mǎn diān,zhě xī yòu guò sì shuāng nián。
谁知病脚妨行步,只见端居道坐禅。shuí zhī bìng jiǎo fáng xíng bù,zhǐ jiàn duān jū dào zuò chán。
堕扇几旁犹懒拾,检书窗下更能前。duò shàn jǐ páng yóu lǎn shí,jiǎn shū chuāng xià gèng néng qián。
世人总羡飞仙侣,我羡行人便是仙。shì rén zǒng xiàn fēi xiān lǚ,wǒ xiàn xíng rén biàn shì xiān。

族人同诸友问疾二首

杨万里

老无星事可营为,政是长闲好病时。lǎo wú xīng shì kě yíng wèi,zhèng shì zhǎng xián hǎo bìng shí。
两脚倦行赢得坐,一生欠睡顿还伊。liǎng jiǎo juàn xíng yíng dé zuò,yī shēng qiàn shuì dùn hái yī。
梦闻有客欣然起,儿道勤翁乃尔痴。mèng wén yǒu kè xīn rán qǐ,ér dào qín wēng nǎi ěr chī。
抵掌纵谈天亦笑,此身安否更曾知。dǐ zhǎng zòng tán tiān yì xiào,cǐ shēn ān fǒu gèng céng zhī。

族人同诸友问疾二首

杨万里

摩诘沉疴未易排,文殊一问失妖灾。mó jí chén kē wèi yì pái,wén shū yī wèn shī yāo zāi。
老夫何幸群贤集,倒屣出迎双眼开。lǎo fū hé xìng qún xián jí,dào xǐ chū yíng shuāng yǎn kāi。
语造极时全愈了,病知客去即重来。yǔ zào jí shí quán yù le,bìng zhī kè qù jí zhòng lái。
呼儿细拣新书策,体不佳时看一回。hū ér xì jiǎn xīn shū cè,tǐ bù jiā shí kàn yī huí。

病中七夕

杨万里

良辰美景底须来,苦恼如山正满怀。liáng chén měi jǐng dǐ xū lái,kǔ nǎo rú shān zhèng mǎn huái。
蝉度清歌侑溪柳,花吹黄雪洒官槐。chán dù qīng gē yòu xī liǔ,huā chuī huáng xuě sǎ guān huái。
新秋风物俱堪赏,久病心情自不佳。xīn qiū fēng wù jù kān shǎng,jiǔ bìng xīn qíng zì bù jiā。
说与儿童休乞巧,老夫守拙尚多乖。shuō yǔ ér tóng xiū qǐ qiǎo,lǎo fū shǒu zhuō shàng duō guāi。