古诗词

用前韵

吴渊

每来登眺便眉伸,高处苍穹俨若临。měi lái dēng tiào biàn méi shēn,gāo chù cāng qióng yǎn ruò lín。
投老光阴随日晚,思归情绪与秋深。tóu lǎo guāng yīn suí rì wǎn,sī guī qíng xù yǔ qiū shēn。
鹭飞沙际迷人目,雁满江头动客心。lù fēi shā jì mí rén mù,yàn mǎn jiāng tóu dòng kè xīn。
北望淮淝何处是,晚来烟雾正沉沉。běi wàng huái féi hé chù shì,wǎn lái yān wù zhèng chén chén。

吴渊

吴渊(1190—1257年)字道父,号退庵。吴柔胜第三子,宣州宁国(今属安徽)人。约生于宋光宗绍熙初,卒于理宗宝祐五年,年约六十八岁左右。嘉定七年中进士,调建德主簿。丞相史弥远在馆中留他,将授以开化尉,他谢道:“甫得一官,何敢躁进。”弥远就不再强他。累官兵部尚书,进端明殿学士,江东安抚使、拜资政殿大学士,封金陵公,徙知福州、福建安抚使,予祠。又力战有功。拜参知政事,未几,卒。渊著有《退庵集》、《退庵词》奏议及易解,《宋史本传》传于世。 吴渊的作品>>

猜您喜欢

吴渊

园丁编竹亦勤哉,老蔓纤条费剪裁。yuán dīng biān zhú yì qín zāi,lǎo màn xiān tiáo fèi jiǎn cái。
杳杳翠云深作洞,霏霏香雪簇成堆。yǎo yǎo cuì yún shēn zuò dòng,fēi fēi xiāng xuě cù chéng duī。
玉虬飞下盘千尺,金爵携将饮百杯。yù qiú fēi xià pán qiān chǐ,jīn jué xié jiāng yǐn bǎi bēi。
说与此花狼籍后,园林杖履亦稀来。shuō yǔ cǐ huā láng jí hòu,yuán lín zhàng lǚ yì xī lái。

挥麈堂二首

吴渊

老守重来何所为,筑成台榭凿成池。lǎo shǒu zhòng lái hé suǒ wèi,zhù chéng tái xiè záo chéng chí。
绿深夜雨龟鱼远,红压春风莺燕迟。lǜ shēn yè yǔ guī yú yuǎn,hóng yā chūn fēng yīng yàn chí。
民乐轩墀偏少讼,官闲园圃自多诗。mín lè xuān chí piān shǎo sòng,guān xián yuán pǔ zì duō shī。
凤团啜罢投衾枕,梦觉花间日影移。fèng tuán chuài bà tóu qīn zhěn,mèng jué huā jiān rì yǐng yí。

挥麈堂二首

吴渊

恋宿怀安物我齐,况兼两世四持麾。liàn sù huái ān wù wǒ qí,kuàng jiān liǎng shì sì chí huī。
可怜园内乐成日,却被官中捉去时。kě lián yuán nèi lè chéng rì,què bèi guān zhōng zhuō qù shí。
李郭诗篇怀旧迹,欧梅歌舞怅新知。lǐ guō shī piān huái jiù jì,ōu méi gē wǔ chàng xīn zhī。
多应日后清宵梦,频到姑溪溪水湄。duō yīng rì hòu qīng xiāo mèng,pín dào gū xī xī shuǐ méi。

送杜尚书赴行在

吴渊

龙德刚中道学优,洛中夫子尔同流。lóng dé gāng zhōng dào xué yōu,luò zhōng fū zi ěr tóng liú。
暂辞天府安边阃,又属轺车返帝州。zàn cí tiān fǔ ān biān kǔn,yòu shǔ yáo chē fǎn dì zhōu。
万里长城唐李绩,百年勋业汉留侯。wàn lǐ zhǎng chéng táng lǐ jì,bǎi nián xūn yè hàn liú hóu。
明朝回首秋江上,泰华岩岩天际头。míng cháo huí shǒu qiū jiāng shàng,tài huá yán yán tiān jì tóu。

凤凰台二首

吴渊

暂因休暇得遨游,感慨樽前岁月流。zàn yīn xiū xiá dé áo yóu,gǎn kǎi zūn qián suì yuè liú。
长向此时忧徼塞,不知何日乐林丘。zhǎng xiàng cǐ shí yōu jiǎo sāi,bù zhī hé rì lè lín qiū。
凤凰寂寂空留寺,鸿雁嗷嗷尚满洲。fèng huáng jì jì kōng liú sì,hóng yàn áo áo shàng mǎn zhōu。
畴昔谪仙愁绝处,我来登眺更多愁。chóu xī zhé xiān chóu jué chù,wǒ lái dēng tiào gèng duō chóu。

凤凰台二首

吴渊

六朝旧迹作新游,王谢千年风尚流。liù cháo jiù jì zuò xīn yóu,wáng xiè qiān nián fēng shàng liú。
但使时能开晋宋,只缘道不本轲丘。dàn shǐ shí néng kāi jìn sòng,zhǐ yuán dào bù běn kē qiū。
昏昏赤县神州地,渺渺白蘋红蓼洲。hūn hūn chì xiàn shén zhōu dì,miǎo miǎo bái píng hóng liǎo zhōu。
谁道天分南北限,人分南北至今愁。shuí dào tiān fēn nán běi xiàn,rén fēn nán běi zhì jīn chóu。

劝耕二首

吴渊

细霭轻烟弄晚晴,聊驱小队出城闉。xì ǎi qīng yān nòng wǎn qíng,liáo qū xiǎo duì chū chéng yīn。
□将泉石膏肓疗,为识庐山面目真。jiāng quán shí gāo huāng liáo,wèi shí lú shān miàn mù zhēn。
古殿松篁无盛夏,斋厨笋蕨有馀春。gǔ diàn sōng huáng wú shèng xià,zhāi chú sǔn jué yǒu yú chūn。
道旁处处闻流水,一部笙篁更可人。dào páng chù chù wén liú shuǐ,yī bù shēng huáng gèng kě rén。

劝耕二首

吴渊

铃斋日日簿书尘,不觉光阴暗里侵。líng zhāi rì rì bù shū chén,bù jué guāng yīn àn lǐ qīn。
忽见前山有花发,始知今岁已春深。hū jiàn qián shān yǒu huā fā,shǐ zhī jīn suì yǐ chūn shēn。
边风尚有寒吹面,腊雪全无早系心。biān fēng shàng yǒu hán chuī miàn,là xuě quán wú zǎo xì xīn。
忧国忧民平日事,新来赢得白盈簪。yōu guó yōu mín píng rì shì,xīn lái yíng dé bái yíng zān。

冬雨

吴渊

坐来杂霰洒隆冬,痛饮那禁觱发风。zuò lái zá xiàn sǎ lóng dōng,tòng yǐn nà jìn bì fā fēng。
却忆西枢承旨日,冒寒犹立大明宫。què yì xī shū chéng zhǐ rì,mào hán yóu lì dà míng gōng。

高氏小景

吴渊

地白天寒冻裂裘,何人乘艇下中流。dì bái tiān hán dòng liè qiú,hé rén chéng tǐng xià zhōng liú。
披图孟浪不相识,疑是当年王子猷。pī tú mèng làng bù xiāng shí,yí shì dāng nián wáng zi yóu。

峨眉山

吴渊

一带天分南北限,两眉烟锁古今愁。yī dài tiān fēn nán běi xiàn,liǎng méi yān suǒ gǔ jīn chóu。
却思太白惊人句,影入平羌江水流。què sī tài bái jīng rén jù,yǐng rù píng qiāng jiāng shuǐ liú。
2612