古诗词

水图诗寿王丞相

项安世

水于天地间,体物而不倚。shuǐ yú tiān dì jiān,tǐ wù ér bù yǐ。
其数为天一,众有之所始。qí shù wèi tiān yī,zhòng yǒu zhī suǒ shǐ。
其辰为壬癸,重任之所揆。qí chén wèi rén guǐ,zhòng rèn zhī suǒ kuí。
其德为智端,非非而是是。qí dé wèi zhì duān,fēi fēi ér shì shì。
其声为羽音,宇覆而物止。qí shēng wèi yǔ yīn,yǔ fù ér wù zhǐ。
精为九霄月,脉为百川水。jīng wèi jiǔ xiāo yuè,mài wèi bǎi chuān shuǐ。
上为云千峰,下为雾五里。shàng wèi yún qiān fēng,xià wèi wù wǔ lǐ。
春雨散膏腴,秋霜敛华靡。chūn yǔ sàn gāo yú,qiū shuāng liǎn huá mí。
露滋夏畦活,雪唤冬麦起。lù zī xià qí huó,xuě huàn dōng mài qǐ。
五行虽异生,宰割由一轨。wǔ xíng suī yì shēng,zǎi gē yóu yī guǐ。
火蒸妃合卺,金铸母生子。huǒ zhēng fēi hé jǐn,jīn zhù mǔ shēng zi。
凿土得乱泉,斫木出脂髓。záo tǔ dé luàn quán,zhuó mù chū zhī suǐ。
瀑垂石山巅,汞出砂坑里。pù chuí shí shān diān,gǒng chū shā kēng lǐ。
盛德其神乎,有生皆具此。shèng dé qí shén hū,yǒu shēng jiē jù cǐ。
虽然此其源,万变难比拟。suī rán cǐ qí yuán,wàn biàn nán bǐ nǐ。
盍往观其流,庶几有穷已。hé wǎng guān qí liú,shù jǐ yǒu qióng yǐ。
前稽夏书意,后考周雅旨。qián jī xià shū yì,hòu kǎo zhōu yǎ zhǐ。
河为中国经,江作南邦纪。hé wèi zhōng guó jīng,jiāng zuò nán bāng jì。
济溢陶邱阴,汉合武昌涘。jì yì táo qiū yīn,hàn hé wǔ chāng sì。
桐柏浚灵源,鸟鼠导幽趾。tóng bǎi jùn líng yuán,niǎo shǔ dǎo yōu zhǐ。
弱水沈一毛,泾泥灌千埤。ruò shuǐ shěn yī máo,jīng ní guàn qiān pí。
八水壮函秦,三川贯熊耳。bā shuǐ zhuàng hán qín,sān chuān guàn xióng ěr。
汾潞表参墟,睢漳雄楚芈。fén lù biǎo cān xū,suī zhāng xióng chǔ mǐ。
洞庭汩南放,彭蠡浩东迤。dòng tíng gǔ nán fàng,péng lí hào dōng yí。
震泽古垂声,巢湖晚呈诡。zhèn zé gǔ chuí shēng,cháo hú wǎn chéng guǐ。
东南有巨海,万派所奔委。dōng nán yǒu jù hǎi,wàn pài suǒ bēn wěi。
有海无乾坤,朝昏浸渊燬。yǒu hǎi wú qián kūn,cháo hūn jìn yuān huǐ。
或云尾闾泄,难测大荒理。huò yún wěi lǘ xiè,nán cè dà huāng lǐ。
源流皆莫究,却立但瞪视。yuán liú jiē mò jiū,què lì dàn dèng shì。
小人竟何知,但识农圃技。xiǎo rén jìng hé zhī,dàn shí nóng pǔ jì。
蓄为陂与塘,凿为沼与沚。xù wèi bēi yǔ táng,záo wèi zhǎo yǔ zhǐ。
大者川浍储,小者沟洫偫。dà zhě chuān huì chǔ,xiǎo zhě gōu xù zhì。
蔬畦行溉泽,花径分汛洒。shū qí xíng gài zé,huā jìng fēn xùn sǎ。
麦畴散馀润,稻畎入清弥。mài chóu sàn yú rùn,dào quǎn rù qīng mí。
掘井资釜鬵,渔溪得鲂鲤。jué jǐng zī fǔ qín,yú xī dé fáng lǐ。
暑饮救行暍,舟泛苏?履。shǔ yǐn jiù xíng yē,zhōu fàn sū tuò lǚ。
温瘳病夫疡,寒漱居士齿。wēn chōu bìng fū yáng,hán shù jū shì chǐ。
追惟平生事,日用无不以。zhuī wéi píng shēng shì,rì yòng wú bù yǐ。
誓言报之德,反复谋诸己。shì yán bào zhī dé,fǎn fù móu zhū jǐ。
嗟叹之不足,咏歌聊复尔。jiē tàn zhī bù zú,yǒng gē liáo fù ěr。
形容万分一,赖有真画史。xíng róng wàn fēn yī,lài yǒu zhēn huà shǐ。
淋漓元气湿,浩荡入神鬼。lín lí yuán qì shī,hào dàng rù shén guǐ。
朝瞻首九顿,暮拜膝再跪。cháo zhān shǒu jiǔ dùn,mù bài xī zài guì。
置之茅檐中,惊吓走童稚。zhì zhī máo yán zhōng,jīng xià zǒu tóng zhì。
共惟大丞相,盛德宜此比。gòng wéi dà chéng xiāng,shèng dé yí cǐ bǐ。
智如源之深,泽如委之被。zhì rú yuán zhī shēn,zé rú wěi zhī bèi。
穷测理难言,沾丐人自喜。qióng cè lǐ nán yán,zhān gài rén zì xǐ。
清台候鹑火,成数肇弧矢。qīng tái hòu chún huǒ,chéng shù zhào hú shǐ。
小人有溪芹,不敢持送似。xiǎo rén yǒu xī qín,bù gǎn chí sòng shì。
再拜献此图,与水千万祀。zài bài xiàn cǐ tú,yǔ shuǐ qiān wàn sì。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

纸阁

项安世

也知无鬼瞰高明,纸阁中间万事轻。yě zhī wú guǐ kàn gāo míng,zhǐ gé zhōng jiān wàn shì qīng。
不愿人呼贵公子,只图身作富书生。bù yuàn rén hū guì gōng zi,zhǐ tú shēn zuò fù shū shēng。

纸阁

项安世

薄似秋云莹似冰,清于寒士懒于僧。báo shì qiū yún yíng shì bīng,qīng yú hán shì lǎn yú sēng。
凭谁更得移蟾法,剪取光明不用灯。píng shuí gèng dé yí chán fǎ,jiǎn qǔ guāng míng bù yòng dēng。

春色三首

项安世

花因实盛村村有,树为花繁处处明。huā yīn shí shèng cūn cūn yǒu,shù wèi huā fán chù chù míng。
浩荡九州春色里,输他桃李最多情。hào dàng jiǔ zhōu chūn sè lǐ,shū tā táo lǐ zuì duō qíng。

春色三首

项安世

春风十九归桃李,白白红红得最多。chūn fēng shí jiǔ guī táo lǐ,bái bái hóng hóng dé zuì duō。
未抵垂杨春最惜,娇娇袅袅奈渠何。wèi dǐ chuí yáng chūn zuì xī,jiāo jiāo niǎo niǎo nài qú hé。

春色三首

项安世

堕粉瓢红迹已陈,却将春色付何人。duò fěn piáo hóng jì yǐ chén,què jiāng chūn sè fù hé rén。
东君老去都平施,绿幕连天一样新。dōng jūn lǎo qù dōu píng shī,lǜ mù lián tiān yī yàng xīn。

安园送春三首

项安世

春归重到是何时,满劝教渠醉似泥。chūn guī zhòng dào shì hé shí,mǎn quàn jiào qú zuì shì ní。
长短亭前芳草满,醉中归去路应迷。zhǎng duǎn tíng qián fāng cǎo mǎn,zuì zhōng guī qù lù yīng mí。

安园送春三首

项安世

未信飞花取次空,绕园千步觅春风。wèi xìn fēi huā qǔ cì kōng,rào yuán qiān bù mì chūn fēng。
元来都在榴花上,百摺芳心一并红。yuán lái dōu zài liú huā shàng,bǎi zhé fāng xīn yī bìng hóng。

安园送春三首

项安世

春风从此不须归,伴我逍遥更莫疑。chūn fēng cóng cǐ bù xū guī,bàn wǒ xiāo yáo gèng mò yí。
闲事胸中无一点,相看日日是春时。xián shì xiōng zhōng wú yī diǎn,xiāng kàn rì rì shì chūn shí。

立夏日南风大作二首

项安世

堤边树子最无情,恰则春归第一程。dī biān shù zi zuì wú qíng,qià zé chūn guī dì yī chéng。
舞向南风浑不住,叶间羞损旧啼莺。wǔ xiàng nán fēng hún bù zhù,yè jiān xiū sǔn jiù tí yīng。

立夏日南风大作二首

项安世

满城杨柳绿依依,背着春风自在飞。mǎn chéng yáng liǔ lǜ yī yī,bèi zhe chūn fēng zì zài fēi。
却是杨花有才思,一时收拾伴春归。què shì yáng huā yǒu cái sī,yī shí shōu shí bàn chūn guī。

长亭解

项安世

行人处处论亭邮,总为长亭怕永州。xíng rén chù chù lùn tíng yóu,zǒng wèi zhǎng tíng pà yǒng zhōu。
不道长亭更长去,也应行到日西休。bù dào zhǎng tíng gèng zhǎng qù,yě yīng xíng dào rì xī xiū。

游云

项安世

唐人诗板四十五,丽句亭中岁月深。táng rén shī bǎn sì shí wǔ,lì jù tíng zhōng suì yuè shēn。
烦公丐我一碑石,与张万壑松风音。fán gōng gài wǒ yī bēi shí,yǔ zhāng wàn hè sōng fēng yīn。

将往襄阳一日大雨

项安世

谁报江神我欲西,怕传新句落檀溪。shuí bào jiāng shén wǒ yù xī,pà chuán xīn jù luò tán xī。
江头一雨泥三尺,车没双轮马没蹄。jiāng tóu yī yǔ ní sān chǐ,chē méi shuāng lún mǎ méi tí。

留荆门蒙泉上三日无诗将去作二绝句谢之

项安世

倚云上头寒碧下,三日团圆看似痴。yǐ yún shàng tóu hán bì xià,sān rì tuán yuán kàn shì chī。
领略山灵无此客,与君何处更须诗。lǐng lüè shān líng wú cǐ kè,yǔ jūn hé chù gèng xū shī。

留荆门蒙泉上三日无诗将去作二绝句谢之

项安世

我诗只在篮舆上,兀兀荒陂自语时。wǒ shī zhǐ zài lán yú shàng,wù wù huāng bēi zì yǔ shí。
坐看飞云行看水,此时无我更寻诗。zuò kàn fēi yún xíng kàn shuǐ,cǐ shí wú wǒ gèng xún shī。