古诗词

涉汉至隆中有感

项安世

晓渡汉水阳,平川去如掌。xiǎo dù hàn shuǐ yáng,píng chuān qù rú zhǎng。
春深风日老,雨后桑麻长。chūn shēn fēng rì lǎo,yǔ hòu sāng má zhǎng。
麦田渺无际,竹墅清可赏。mài tián miǎo wú jì,zhú shù qīng kě shǎng。
家家傍林落,往往成族党。jiā jiā bàng lín luò,wǎng wǎng chéng zú dǎng。
溪头浣纱女,十五自来往。xī tóu huàn shā nǚ,shí wǔ zì lái wǎng。
我来三月暮,甚作二浙想。wǒ lái sān yuè mù,shén zuò èr zhè xiǎng。
爱此重踌躇,凄然复怅惘。ài cǐ zhòng chóu chú,qī rán fù chàng wǎng。
边头兵未动,农事日以广。biān tóu bīng wèi dòng,nóng shì rì yǐ guǎng。
只今烽火地,开辟无旷壤。zhǐ jīn fēng huǒ dì,kāi pì wú kuàng rǎng。
缅思生人情,本自乐安养。miǎn sī shēng rén qíng,běn zì lè ān yǎng。
每遭我辈误,遂使汝曹枉。měi zāo wǒ bèi wù,suì shǐ rǔ cáo wǎng。
承平未灾变,北地极丰穰。chéng píng wèi zāi biàn,běi dì jí fēng ráng。
中间一丧乱,杀戮同草莽。zhōng jiān yī sàng luàn,shā lù tóng cǎo mǎng。
赤子亦何知,沦胥受漂荡。chì zi yì hé zhī,lún xū shòu piāo dàng。
搢绅欲辞罪,世道终安放。jìn shēn yù cí zuì,shì dào zhōng ān fàng。
歌罢叫葛公,英灵歘来享。gē bà jiào gé gōng,yīng líng chuā lái xiǎng。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

再和

项安世

望海亭前句远,蓬莱阁上诗寒。wàng hǎi tíng qián jù yuǎn,péng lái gé shàng shī hán。
老子向来椽笔,要题吉日斯干。lǎo zi xiàng lái chuán bǐ,yào tí jí rì sī gàn。

再和

项安世

少日心随鹗上,长年身伴鸥闲。shǎo rì xīn suí è shàng,zhǎng nián shēn bàn ōu xián。
昨夜松声到枕,梦魂踏破天山。zuó yè sōng shēng dào zhěn,mèng hún tà pò tiān shān。

再和

项安世

叹息五陵翁仲,春来草路长堙。tàn xī wǔ líng wēng zhòng,chūn lái cǎo lù zhǎng yīn。
钜鹿空怀故将,海山空著诗人。jù lù kōng huái gù jiāng,hǎi shān kōng zhù shī rén。

再和

项安世

丰年官事无何,梅月诗情最多。fēng nián guān shì wú hé,méi yuè shī qíng zuì duō。
白水暗添沤界,青苔乱长松科。bái shuǐ àn tiān ōu jiè,qīng tái luàn zhǎng sōng kē。

再和

项安世

文命生轻癸甲,祖龙死惑燕齐。wén mìng shēng qīng guǐ jiǎ,zǔ lóng sǐ huò yàn qí。
矗矗秦山易识,茫茫禹穴难稽。chù chù qín shān yì shí,máng máng yǔ xué nán jī。

再和

项安世

广文已荒茆屋,彭泽浪耻虚罍。guǎng wén yǐ huāng máo wū,péng zé làng chǐ xū léi。
二顷平生幽愿,一犁归处深推。èr qǐng píng shēng yōu yuàn,yī lí guī chù shēn tuī。

再和

项安世

麦熟啼声未了,藕花醉魄还馨。mài shú tí shēng wèi le,ǒu huā zuì pò hái xīn。
只么跳丸日月,何年检玉云亭。zhǐ me tiào wán rì yuè,hé nián jiǎn yù yún tíng。

再和

项安世

圣处耘耔日浅,俗间葑淤年深。shèng chù yún zǐ rì qiǎn,sú jiān fēng yū nián shēn。
蚤岁襟期何许,如今翻愧初心。zǎo suì jīn qī hé xǔ,rú jīn fān kuì chū xīn。

三和

项安世

易简乾坤正理,宽平雅颂真情。yì jiǎn qián kūn zhèng lǐ,kuān píng yǎ sòng zhēn qíng。
何处如今更有,壁间床下秋声。hé chù rú jīn gèng yǒu,bì jiān chuáng xià qiū shēng。

三和

项安世

某良士某良士,古之人古之人。mǒu liáng shì mǒu liáng shì,gǔ zhī rén gǔ zhī rén。
名利坐中雠敌,诗书千载交亲。míng lì zuò zhōng chóu dí,shī shū qiān zài jiāo qīn。

三和

项安世

义不作进学解,分应有坐客寒。yì bù zuò jìn xué jiě,fēn yīng yǒu zuò kè hán。
自省开斯未信,何言颛禄须干。zì shěng kāi sī wèi xìn,hé yán zhuān lù xū gàn。

三和

项安世

作者向来十数,名随草木俱堙。zuò zhě xiàng lái shí shù,míng suí cǎo mù jù yīn。
圣贤生世不数,文章何代无人。shèng xián shēng shì bù shù,wén zhāng hé dài wú rén。

三和

项安世

万古垂名岂敢,三年费俸长闲。wàn gǔ chuí míng qǐ gǎn,sān nián fèi fèng zhǎng xián。
有酒似陶元亮,无愁学庾子山。yǒu jiǔ shì táo yuán liàng,wú chóu xué yǔ zi shān。

三和

项安世

公诗百战万选,人才三少两多。gōng shī bǎi zhàn wàn xuǎn,rén cái sān shǎo liǎng duō。
若许追攀及格,稍容积渐盈科。ruò xǔ zhuī pān jí gé,shāo róng jī jiàn yíng kē。

三和

项安世

典诰残于胜建,声诗失自韩齐。diǎn gào cán yú shèng jiàn,shēng shī shī zì hán qí。
一言蔽思无邪,三万解曰若稽。yī yán bì sī wú xié,sān wàn jiě yuē ruò jī。