古诗词

题张药局退岩四十韵

项安世

大家习贵久,亦复阅俭多。dà jiā xí guì jiǔ,yì fù yuè jiǎn duō。
所习已厌饫,所阅方忧讹。suǒ xí yǐ yàn yù,suǒ yuè fāng yōu é。
食厌如食蜡,避忧如避戈。shí yàn rú shí là,bì yōu rú bì gē。
谁能饱更饭,胀泄自生疴。shuí néng bǎo gèng fàn,zhàng xiè zì shēng kē。
此理大可见,判若黝与皤。cǐ lǐ dà kě jiàn,pàn ruò yǒu yǔ pó。
所以张公子,悠然愿岩阿。suǒ yǐ zhāng gōng zi,yōu rán yuàn yán ā。
退翁闻之喜,为作退士歌。tuì wēng wén zhī xǐ,wèi zuò tuì shì gē。
介邱自可樵,何必岷与嶓。jiè qiū zì kě qiáo,hé bì mín yǔ bō。
污池自可渔,何必江与河。wū chí zì kě yú,hé bì jiāng yǔ hé。
拥肿为我居,何必房千娥。yōng zhǒng wèi wǒ jū,hé bì fáng qiān é。
款段为我乘,何必驾六骡。kuǎn duàn wèi wǒ chéng,hé bì jià liù luó。
但醉皆胜醒,但寝皆胜讹。dàn zuì jiē shèng xǐng,dàn qǐn jiē shèng é。
晏起胜早朝,徐行胜前呵。yàn qǐ shèng zǎo cháo,xú xíng shèng qián hē。
筇以当鱼须,褐以当羔紽。qióng yǐ dāng yú xū,hè yǐ dāng gāo tuó。
葛巾以当帻,草屩以当靴。gé jīn yǐ dāng zé,cǎo juē yǐ dāng xuē。
岩头有棕楠,岩下有薜萝。yán tóu yǒu zōng nán,yán xià yǒu bì luó。
东有百亩园,西有十里荷。dōng yǒu bǎi mǔ yuán,xī yǒu shí lǐ hé。
香径可游屐,石步可椓牁。xiāng jìng kě yóu jī,shí bù kě zhuó kē。
俯乐庄生鱼,仰眄渊明柯。fǔ lè zhuāng shēng yú,yǎng miǎn yuān míng kē。
行攀女儿柳,占坐老翁莎。xíng pān nǚ ér liǔ,zhàn zuò lǎo wēng shā。
月出竹效舞,风来松献哦。yuè chū zhú xiào wǔ,fēng lái sōng xiàn ó。
天清扫木叶,雨润移花窠。tiān qīng sǎo mù yè,yǔ rùn yí huā kē。
身闲少讥誉,气静无昏瘥。shēn xián shǎo jī yù,qì jìng wú hūn chài。
居然胜赵孟,奚用封萧酂。jū rán shèng zhào mèng,xī yòng fēng xiāo cuó。
果大多采摘,兽肥多网罗。guǒ dà duō cǎi zhāi,shòu féi duō wǎng luó。
得鱼多用饵,得雉多用囮。dé yú duō yòng ěr,dé zhì duō yòng é。
但与懒者游,勿遣躁者过。dàn yǔ lǎn zhě yóu,wù qiǎn zào zhě guò。
但听讷者规,勿受佞者诧。dàn tīng nè zhě guī,wù shòu nìng zhě chà。
君家异姓王,剑佩纷相摩。jūn jiā yì xìng wáng,jiàn pèi fēn xiāng mó。
怀绷戏簪笏,童隶轻纶緺。huái bēng xì zān hù,tóng lì qīng lún guā。
岂若窭人子,血眦争么么。qǐ ruò jù rén zi,xuè zì zhēng me me。
君家长安市,日见风雨波。jūn jiā zhǎng ān shì,rì jiàn fēng yǔ bō。
推辀识羊肠,折柂谙盘涡。tuī zhōu shí yáng cháng,zhé yí ān pán wō。
岂若远郊氓,冥行触机碆。qǐ ruò yuǎn jiāo máng,míng xíng chù jī bō。
两轮日夜走,两硙日夜磨。liǎng lún rì yè zǒu,liǎng wéi rì yè mó。
端能几裘葛,已复归蒿莪。duān néng jǐ qiú gé,yǐ fù guī hāo é。
官书廿四考,禄取三百禾。guān shū niàn sì kǎo,lù qǔ sān bǎi hé。
等是息中马,误为灯上蛾。děng shì xī zhōng mǎ,wù wèi dēng shàng é。
君其莫蹭蹬,我已太婆娑。jūn qí mò cèng dēng,wǒ yǐ tài pó suō。
退歌止于此,公子意如何。tuì gē zhǐ yú cǐ,gōng zi yì rú hé。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

钱唐道中望越州山

项安世

隔江东望越州山,七载重来喜破颜。gé jiāng dōng wàng yuè zhōu shān,qī zài zhòng lái xǐ pò yán。
却数故人今几在,一襟清泪湿潸潸。què shù gù rén jīn jǐ zài,yī jīn qīng lèi shī shān shān。

晦日出长安闸

项安世

长安堰口长安闸,一度经行一断魂。zhǎng ān yàn kǒu zhǎng ān zhá,yī dù jīng xíng yī duàn hún。
不道秦川在何处,只惊行色近中原。bù dào qín chuān zài hé chù,zhǐ jīng xíng sè jìn zhōng yuán。

久雨

项安世

一春泥水断前街,重闭柴门养绿苔。yī chūn ní shuǐ duàn qián jiē,zhòng bì chái mén yǎng lǜ tái。
惟有杏梁双海燕,知人曾到十洲来。wéi yǒu xìng liáng shuāng hǎi yàn,zhī rén céng dào shí zhōu lái。

偶作

项安世

草枯叶落四山童,万里长天一目空。cǎo kū yè luò sì shān tóng,wàn lǐ zhǎng tiān yī mù kōng。
数点寒梢著红蕊,人间惊喜见春风。shù diǎn hán shāo zhù hóng ruǐ,rén jiān jīng xǐ jiàn chūn fēng。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

此物从来作计疏,洛阳樱笋正驰驱。cǐ wù cóng lái zuò jì shū,luò yáng yīng sǔn zhèng chí qū。
绝知不可时人口,只有微酸惬腐儒。jué zhī bù kě shí rén kǒu,zhǐ yǒu wēi suān qiè fǔ rú。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

水边篱落数花疏,马上行人且勿驱。shuǐ biān lí luò shù huā shū,mǎ shàng xíng rén qiě wù qū。
一堕冰盘永相望,故人怜我误为儒。yī duò bīng pán yǒng xiāng wàng,gù rén lián wǒ wù wèi rú。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

叶间烟雨尚疏疏,桃李盘中怯并驱。yè jiān yān yǔ shàng shū shū,táo lǐ pán zhōng qiè bìng qū。
忽见使君怜此味,始知时世未轻儒。hū jiàn shǐ jūn lián cǐ wèi,shǐ zhī shí shì wèi qīng rú。

次韵谢张安抚以诗送梅实

项安世

梦随清浅看扶疏,军将敲门报疾驱。mèng suí qīng qiǎn kàn fú shū,jūn jiāng qiāo mén bào jí qū。
此解可辞儿女笑,使君风味似寒儒。cǐ jiě kě cí ér nǚ xiào,shǐ jūn fēng wèi shì hán rú。

沈医送苔梅自云恨不能诗

项安世

但能为我送苔梅,何必新诗手自裁。dàn néng wèi wǒ sòng tái méi,hé bì xīn shī shǒu zì cái。
若使能诗有奇句,无因送与冷官来。ruò shǐ néng shī yǒu qí jù,wú yīn sòng yǔ lěng guān lái。

雁汊望舒州山

项安世

归帆拂掠皖公山,一路青峨立翠鬟。guī fān fú lüè wǎn gōng shān,yī lù qīng é lì cuì huán。
曾见刘郎射蛟日,插天旌旆照孱颜。céng jiàn liú láng shè jiāo rì,chā tiān jīng pèi zhào càn yán。

红梅

项安世

瘦影从来雪不如,宿酲谁见绮霞舒。shòu yǐng cóng lái xuě bù rú,sù chéng shuí jiàn qǐ xiá shū。
道山堂下春风面,还向天涯伴校书。dào shān táng xià chūn fēng miàn,hái xiàng tiān yá bàn xiào shū。

初春二首

项安世

时阔江空无片云,草枯木脱最愁人。shí kuò jiāng kōng wú piàn yún,cǎo kū mù tuō zuì chóu rén。
东风小作撩人意,已觉人间无奈春。dōng fēng xiǎo zuò liāo rén yì,yǐ jué rén jiān wú nài chūn。

初春二首

项安世

不寒不暖风色好,似醉似眠春意深。bù hán bù nuǎn fēng sè hǎo,shì zuì shì mián chūn yì shēn。
嫩绿深红无一点,柳情花思自盈襟。nèn lǜ shēn hóng wú yī diǎn,liǔ qíng huā sī zì yíng jīn。

县廨海棠盛开二绝句

项安世

梅蕊才开杏又红,今年春事太匆匆。méi ruǐ cái kāi xìng yòu hóng,jīn nián chūn shì tài cōng cōng。
堂前燕子归来到,双海棠花已满丛。táng qián yàn zi guī lái dào,shuāng hǎi táng huā yǐ mǎn cóng。

县廨海棠盛开二绝句

项安世

美人宿酒未全醒,困倚妆台睡不成。měi rén sù jiǔ wèi quán xǐng,kùn yǐ zhuāng tái shuì bù chéng。
一半醉颜无处画,似红如白最多情。yī bàn zuì yán wú chù huà,shì hóng rú bái zuì duō qíng。