古诗词

送程道辉之广济

项安世

昂昂天马驹,志岂甘伏枥。áng áng tiān mǎ jū,zhì qǐ gān fú lì。
虓虓岩下虎,平生肯求食。xiāo xiāo yán xià hǔ,píng shēng kěn qiú shí。
可怜百鍊钢,绕指化为席。kě lián bǎi liàn gāng,rào zhǐ huà wèi xí。
丈夫有不遇,此事今犹昔。zhàng fū yǒu bù yù,cǐ shì jīn yóu xī。
程侯西南来,气若朱弦直。chéng hóu xī nán lái,qì ruò zhū xián zhí。
宝剑光出炉,铦锋净如拭。bǎo jiàn guāng chū lú,xiān fēng jìng rú shì。
萧萧万里足,矫矫九秋翮。xiāo xiāo wàn lǐ zú,jiǎo jiǎo jiǔ qiū hé。
君看吴楚越,何处无行迹。jūn kàn wú chǔ yuè,hé chù wú xíng jì。
岁晚赋归来,天寒倦游役。suì wǎn fù guī lái,tiān hán juàn yóu yì。
海鹤愿鸡栖,榆鸠困鹏翼。hǎi hè yuàn jī qī,yú jiū kùn péng yì。
人间竟如此,使我三太息。rén jiān jìng rú cǐ,shǐ wǒ sān tài xī。
虽然聊戏君,万事多所历。suī rán liáo xì jūn,wàn shì duō suǒ lì。
巧定不如痴,言真短于默。qiǎo dìng bù rú chī,yán zhēn duǎn yú mò。
世路危山蹊,人情险矛戟。shì lù wēi shān qī,rén qíng xiǎn máo jǐ。
从来菱上刺,不若芡中实。cóng lái líng shàng cì,bù ruò qiàn zhōng shí。
但学幽冀推,稳为郊庙璧。dàn xué yōu jì tuī,wěn wèi jiāo miào bì。
行矣无多言,此事君已识。xíng yǐ wú duō yán,cǐ shì jūn yǐ shí。
冷暖今日知,勿受豪士惑。lěng nuǎn jīn rì zhī,wù shòu háo shì huò。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

雪后日出三绝句

项安世

勾芒设色满丘园,著粉施朱总可怜。gōu máng shè sè mǎn qiū yuán,zhù fěn shī zhū zǒng kě lián。
未抵天公真画手,金光明里玉山川。wèi dǐ tiān gōng zhēn huà shǒu,jīn guāng míng lǐ yù shān chuān。

雪后日出三绝句

项安世

六日阴寒一夜成,梦回秋月照窗明。liù rì yīn hán yī yè chéng,mèng huí qiū yuè zhào chuāng míng。
开门一雪深三尺,展尽寒威便放晴。kāi mén yī xuě shēn sān chǐ,zhǎn jǐn hán wēi biàn fàng qíng。

上元雷雪

项安世

巫峡苍江一夜雷,南云北梦万花开。wū xiá cāng jiāng yī yè léi,nán yún běi mèng wàn huā kāi。
天作自作烧灯会,不放金莲放玉梅。tiān zuò zì zuò shāo dēng huì,bù fàng jīn lián fàng yù méi。

道山梅开最迟作四绝句

项安世

晓窗依约见凝脂,争挽南枝问别离。xiǎo chuāng yī yuē jiàn níng zhī,zhēng wǎn nán zhī wèn bié lí。
幸有今年春较早,避人何事却开迟。xìng yǒu jīn nián chūn jiào zǎo,bì rén hé shì què kāi chí。

道山梅开最迟作四绝句

项安世

走下青泥湿素綦,竹篱苔径有横枝。zǒu xià qīng ní shī sù qí,zhú lí tái jìng yǒu héng zhī。
疏花数点凄凉甚,已甚樱桃似雪时。shū huā shù diǎn qī liáng shén,yǐ shén yīng táo shì xuě shí。

道山梅开最迟作四绝句

项安世

一年人事几推移,只倚梅花似旧时。yī nián rén shì jǐ tuī yí,zhǐ yǐ méi huā shì jiù shí。
起懒妆迟花亦老,却教青鬓不成丝。qǐ lǎn zhuāng chí huā yì lǎo,què jiào qīng bìn bù chéng sī。

道山梅开最迟作四绝句

项安世

避妒含羞作态迟,等闲虚度上春时。bì dù hán xiū zuò tài chí,děng xián xū dù shàng chūn shí。
东风已到垂杨树,倚赖清香欲告谁。dōng fēng yǐ dào chuí yáng shù,yǐ lài qīng xiāng yù gào shuí。

二月十七日辞郢州值襄阳人至

项安世

谩说离家已半年,春风吹草绿如烟。mán shuō lí jiā yǐ bàn nián,chūn fēng chuī cǎo lǜ rú yān。
马军恰与征人会,此出那知不系天。mǎ jūn qià yǔ zhēng rén huì,cǐ chū nà zhī bù xì tiān。

西渡亭别罗郢州

项安世

十七年间四别离,江南江北几驱驰。shí qī nián jiān sì bié lí,jiāng nán jiāng běi jǐ qū chí。
相逢转觉工夫密,不作寻常血气衰。xiāng féng zhuǎn jué gōng fū mì,bù zuò xún cháng xuè qì shuāi。

次韵吴少保春日四首

项安世

正从濠上看鯈鱼,忽向宫中佩虎符。zhèng cóng háo shàng kàn tiáo yú,hū xiàng gōng zhōng pèi hǔ fú。
出处自殊心自一,依前鱼乐满江湖。chū chù zì shū xīn zì yī,yī qián yú lè mǎn jiāng hú。

次韵吴少保春日四首

项安世

春昼迟时思不迟,笔飞成阵墨成池。chūn zhòu chí shí sī bù chí,bǐ fēi chéng zhèn mò chéng chí。
不书虎卧龙跳字,即赋鲸鱼翡翠诗。bù shū hǔ wò lóng tiào zì,jí fù jīng yú fěi cuì shī。

次韵吴少保春日四首

项安世

米家书画最难忘,唤起眉间大宅阳。mǐ jiā shū huà zuì nán wàng,huàn qǐ méi jiān dà zhái yáng。
酒病春愁都洗尽,贴黄小字荐贤章。jiǔ bìng chūn chóu dōu xǐ jǐn,tiē huáng xiǎo zì jiàn xián zhāng。

次韵吴少保春日四首

项安世

弹压江湖景有归,指麾物象思无违。dàn yā jiāng hú jǐng yǒu guī,zhǐ huī wù xiàng sī wú wéi。
不周风顶飞栏上,抚掌人间得失微。bù zhōu fēng dǐng fēi lán shàng,fǔ zhǎng rén jiān dé shī wēi。

贺范安抚上事十绝

项安世

前肩苏叟后陪朱,父子经筵世已无。qián jiān sū sǒu hòu péi zhū,fù zi jīng yán shì yǐ wú。
谁见诸孙同盛事,槐龙阴下六丝絇。shuí jiàn zhū sūn tóng shèng shì,huái lóng yīn xià liù sī qú。

贺范安抚上事十绝

项安世

泰陵初政似昭陵,荣国亲扶晓日升。tài líng chū zhèng shì zhāo líng,róng guó qīn fú xiǎo rì shēng。
欲把经纶付乔木,内前车马已腾腾。yù bǎ jīng lún fù qiáo mù,nèi qián chē mǎ yǐ téng téng。