古诗词

二十二日步上方广寺观莲华峰云气异甚

项安世

晓发名溪庄,午饭马迹库。xiǎo fā míng xī zhuāng,wǔ fàn mǎ jì kù。
下车著芒鞋,扶杖陟冈路。xià chē zhù máng xié,fú zhàng zhì gāng lù。
碾槽深侧足,石磴高举步。niǎn cáo shēn cè zú,shí dèng gāo jǔ bù。
初登黄茅岭,稍入青箬雾。chū dēng huáng máo lǐng,shāo rù qīng ruò wù。
苔深洒綦偪,露重湿袍裤。tái shēn sǎ qí bī,lù zhòng shī páo kù。
水声浩呼涌,山气汩驰骛。shuǐ shēng hào hū yǒng,shān qì gǔ chí wù。
傍倾眩欲落,上滑危屡仆。bàng qīng xuàn yù luò,shàng huá wēi lǚ pū。
寻幽不惮险,已倦宁得住。xún yōu bù dàn xiǎn,yǐ juàn níng dé zhù。
荒程迷远近,杂径恶叉互。huāng chéng mí yuǎn jìn,zá jìng è chā hù。
喜经茶园头,渐见莲岳处。xǐ jīng chá yuán tóu,jiàn jiàn lián yuè chù。
喘汗扇方乾,惊魂招始驻。chuǎn hàn shàn fāng qián,jīng hún zhāo shǐ zhù。
引领烦山僧,鞺鞳开阁户。yǐn lǐng fán shān sēng,tāng tà kāi gé hù。
尖峰岌前陈,鸣水横下注。jiān fēng jí qián chén,míng shuǐ héng xià zhù。
浮岚出奇巧,顷刻纷异趣。fú lán chū qí qiǎo,qǐng kè fēn yì qù。
憧憧行市人,枭枭上烟炷。chōng chōng xíng shì rén,xiāo xiāo shàng yān zhù。
浓敷步障青,淡抹轻纨素。nóng fū bù zhàng qīng,dàn mǒ qīng wán sù。
昏然俱晦冥,粲若忽陈露。hūn rán jù huì míng,càn ruò hū chén lù。
穿窗来有情,扫迹去如怒。chuān chuāng lái yǒu qíng,sǎo jì qù rú nù。
旋观不忍舍,留宿当至暮。xuán guān bù rěn shě,liú sù dāng zhì mù。
谁传西岭书,赠我碧云句。shuí chuán xī lǐng shū,zèng wǒ bì yún jù。
云当上封顶,共看扶桑树。yún dāng shàng fēng dǐng,gòng kàn fú sāng shù。
弃置且行行,妙高台上去。qì zhì qiě xíng xíng,miào gāo tái shàng qù。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

再和

项安世

望海亭前句远,蓬莱阁上诗寒。wàng hǎi tíng qián jù yuǎn,péng lái gé shàng shī hán。
老子向来椽笔,要题吉日斯干。lǎo zi xiàng lái chuán bǐ,yào tí jí rì sī gàn。

再和

项安世

少日心随鹗上,长年身伴鸥闲。shǎo rì xīn suí è shàng,zhǎng nián shēn bàn ōu xián。
昨夜松声到枕,梦魂踏破天山。zuó yè sōng shēng dào zhěn,mèng hún tà pò tiān shān。

再和

项安世

叹息五陵翁仲,春来草路长堙。tàn xī wǔ líng wēng zhòng,chūn lái cǎo lù zhǎng yīn。
钜鹿空怀故将,海山空著诗人。jù lù kōng huái gù jiāng,hǎi shān kōng zhù shī rén。

再和

项安世

丰年官事无何,梅月诗情最多。fēng nián guān shì wú hé,méi yuè shī qíng zuì duō。
白水暗添沤界,青苔乱长松科。bái shuǐ àn tiān ōu jiè,qīng tái luàn zhǎng sōng kē。

再和

项安世

文命生轻癸甲,祖龙死惑燕齐。wén mìng shēng qīng guǐ jiǎ,zǔ lóng sǐ huò yàn qí。
矗矗秦山易识,茫茫禹穴难稽。chù chù qín shān yì shí,máng máng yǔ xué nán jī。

再和

项安世

广文已荒茆屋,彭泽浪耻虚罍。guǎng wén yǐ huāng máo wū,péng zé làng chǐ xū léi。
二顷平生幽愿,一犁归处深推。èr qǐng píng shēng yōu yuàn,yī lí guī chù shēn tuī。

再和

项安世

麦熟啼声未了,藕花醉魄还馨。mài shú tí shēng wèi le,ǒu huā zuì pò hái xīn。
只么跳丸日月,何年检玉云亭。zhǐ me tiào wán rì yuè,hé nián jiǎn yù yún tíng。

再和

项安世

圣处耘耔日浅,俗间葑淤年深。shèng chù yún zǐ rì qiǎn,sú jiān fēng yū nián shēn。
蚤岁襟期何许,如今翻愧初心。zǎo suì jīn qī hé xǔ,rú jīn fān kuì chū xīn。

三和

项安世

易简乾坤正理,宽平雅颂真情。yì jiǎn qián kūn zhèng lǐ,kuān píng yǎ sòng zhēn qíng。
何处如今更有,壁间床下秋声。hé chù rú jīn gèng yǒu,bì jiān chuáng xià qiū shēng。

三和

项安世

某良士某良士,古之人古之人。mǒu liáng shì mǒu liáng shì,gǔ zhī rén gǔ zhī rén。
名利坐中雠敌,诗书千载交亲。míng lì zuò zhōng chóu dí,shī shū qiān zài jiāo qīn。

三和

项安世

义不作进学解,分应有坐客寒。yì bù zuò jìn xué jiě,fēn yīng yǒu zuò kè hán。
自省开斯未信,何言颛禄须干。zì shěng kāi sī wèi xìn,hé yán zhuān lù xū gàn。

三和

项安世

作者向来十数,名随草木俱堙。zuò zhě xiàng lái shí shù,míng suí cǎo mù jù yīn。
圣贤生世不数,文章何代无人。shèng xián shēng shì bù shù,wén zhāng hé dài wú rén。

三和

项安世

万古垂名岂敢,三年费俸长闲。wàn gǔ chuí míng qǐ gǎn,sān nián fèi fèng zhǎng xián。
有酒似陶元亮,无愁学庾子山。yǒu jiǔ shì táo yuán liàng,wú chóu xué yǔ zi shān。

三和

项安世

公诗百战万选,人才三少两多。gōng shī bǎi zhàn wàn xuǎn,rén cái sān shǎo liǎng duō。
若许追攀及格,稍容积渐盈科。ruò xǔ zhuī pān jí gé,shāo róng jī jiàn yíng kē。

三和

项安世

典诰残于胜建,声诗失自韩齐。diǎn gào cán yú shèng jiàn,shēng shī shī zì hán qí。
一言蔽思无邪,三万解曰若稽。yī yán bì sī wú xié,sān wàn jiě yuē ruò jī。