古诗词

题袁才举明景轩诗

项安世

孤竹两高人,不止一清字。gū zhú liǎng gāo rén,bù zhǐ yī qīng zì。
平生不念恶,和气满天地。píng shēng bù niàn è,hé qì mǎn tiān dì。
后来展禽氏,但以和得声。hòu lái zhǎn qín shì,dàn yǐ hé dé shēng。
至其不易介,耿耿秋旻清。zhì qí bù yì jiè,gěng gěng qiū mín qīng。
达人盖存我,不与外物较。dá rén gài cún wǒ,bù yǔ wài wù jiào。
冥观莹方寸,随俗等喧闹。míng guān yíng fāng cùn,suí sú děng xuān nào。
由其有内外,所以立二名。yóu qí yǒu nèi wài,suǒ yǐ lì èr míng。
要知出处间,何往非通明。yào zhī chū chù jiān,hé wǎng fēi tōng míng。
入与神明居,如月出秋水。rù yǔ shén míng jū,rú yuè chū qiū shuǐ。
出与尘坌交,如莲在泥滓。chū yǔ chén bèn jiāo,rú lián zài ní zǐ。
莲虽不拒泥,终不与泥同。lián suī bù jù ní,zhōng bù yǔ ní tóng。
月岂必在水,亦在潢污中。yuè qǐ bì zài shuǐ,yì zài huáng wū zhōng。
由然与之俱,餔糟汩其泥。yóu rán yǔ zhī jù,bù zāo gǔ qí ní。
退而省其私,炯若清庙圭。tuì ér shěng qí sī,jiǒng ruò qīng miào guī。
昔者吾先师,不拒中牟费。xī zhě wú xiān shī,bù jù zhōng móu fèi。
所贵不磷缁,不贵作同异。suǒ guì bù lín zī,bù guì zuò tóng yì。
当时解此转,惟有颛孙生。dāng shí jiě cǐ zhuǎn,wéi yǒu zhuān sūn shēng。
于人无不容,自有嘉与矜。yú rén wú bù róng,zì yǒu jiā yǔ jīn。
嗟哉道不明,智过愚不及。jiē zāi dào bù míng,zhì guò yú bù jí。
清为水底魂,浊为瓜上集。qīng wèi shuǐ dǐ hún,zhuó wèi guā shàng jí。
乡愿乘间起,遂处二者间。xiāng yuàn chéng jiān qǐ,suì chù èr zhě jiān。
不夷亦不惠,以此容其奸。bù yí yì bù huì,yǐ cǐ róng qí jiān。
吾道大明镜,皎皎当空垂。wú dào dà míng jìng,jiǎo jiǎo dāng kōng chuí。
物来无拣择,随尔多妍媸。wù lái wú jiǎn zé,suí ěr duō yán chī。
终然不失我,光景湛如一。zhōng rán bù shī wǒ,guāng jǐng zhàn rú yī。
不落内外尘,亦不中间立。bù luò nèi wài chén,yì bù zhōng jiān lì。
我学不至此,颇识此中情。wǒ xué bù zhì cǐ,pǒ shí cǐ zhōng qíng。
意语不成诗,往作轩中铭。yì yǔ bù chéng shī,wǎng zuò xuān zhōng míng。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

三和

项安世

大国并吞江汉,小家垂罄瓶罍。dà guó bìng tūn jiāng hàn,xiǎo jiā chuí qìng píng léi。
贲育但叉手揖,沮溺漫穷年推。bēn yù dàn chā shǒu yī,jǔ nì màn qióng nián tuī。

三和

项安世

族望与淮俱远,时名似兰斯馨。zú wàng yǔ huái jù yuǎn,shí míng shì lán sī xīn。
投老误期怀祖,作公定类东亭。tóu lǎo wù qī huái zǔ,zuò gōng dìng lèi dōng tíng。

三和

项安世

老子于此不浅,先师教我资深。lǎo zi yú cǐ bù qiǎn,xiān shī jiào wǒ zī shēn。
但使发乎情性,何愁呕出肝心。dàn shǐ fā hū qíng xìng,hé chóu ǒu chū gān xīn。

四和

项安世

此世方当出手,君侯渠得忘情。cǐ shì fāng dāng chū shǒu,jūn hóu qú dé wàng qíng。
莫么买山高论,行哉破竹边声。mò me mǎi shān gāo lùn,xíng zāi pò zhú biān shēng。

四和

项安世

百年可惜几见,一代何能数人。bǎi nián kě xī jǐ jiàn,yī dài hé néng shù rén。
下马赋风雅颂,上马看疾毒亲。xià mǎ fù fēng yǎ sòng,shàng mǎ kàn jí dú qīn。

四和

项安世

风节言言迈往,清诗字字高寒。fēng jié yán yán mài wǎng,qīng shī zì zì gāo hán。
奇古珊瑚碧树,英明玉戚朱干。qí gǔ shān hú bì shù,yīng míng yù qī zhū gàn。

四和

项安世

考古飗飗似见,谈王易易如闲。kǎo gǔ liú liú shì jiàn,tán wáng yì yì rú xián。
政尔盛之馨处,卧龙恰称兹山。zhèng ěr shèng zhī xīn chù,wò lóng qià chēng zī shān。

四和

项安世

九泽导来无事,五行汩后徒堙。jiǔ zé dǎo lái wú shì,wǔ xíng gǔ hòu tú yīn。
但使民皆忘我,谁言州解劳人。dàn shǐ mín jiē wàng wǒ,shuí yán zhōu jiě láo rén。

四和

项安世

周家石鼓嵯峨,从臣才艺心多。zhōu jiā shí gǔ cuó é,cóng chén cái yì xīn duō。
所期唤起雅颂,渠止镌成隶科。suǒ qī huàn qǐ yǎ sòng,qú zhǐ juān chéng lì kē。

四和

项安世

复雠万古明义,寸刃终屠魏齐。fù chóu wàn gǔ míng yì,cùn rèn zhōng tú wèi qí。
箦里谁知范叔,车中暗逐王稽。zé lǐ shuí zhī fàn shū,chē zhōng àn zhú wáng jī。

四和

项安世

遗老玄黄浆食,内家卷耳觥罍。yí lǎo xuán huáng jiāng shí,nèi jiā juǎn ěr gōng léi。
长毂能行万里,君王不惮亲推。zhǎng gǔ néng xíng wàn lǐ,jūn wáng bù dàn qīn tuī。

四和

项安世

汉家树业如许,君王神武能馨。hàn jiā shù yè rú xǔ,jūn wáng shén wǔ néng xīn。
夷吾可但江左,楚囚谁对新亭。yí wú kě dàn jiāng zuǒ,chǔ qiú shuí duì xīn tíng。

四和

项安世

一州如许斗大,四海望公则深。yī zhōu rú xǔ dòu dà,sì hǎi wàng gōng zé shēn。
事业本无奇巧,圣贤只有虚心。shì yè běn wú qí qiǎo,shèng xián zhǐ yǒu xū xīn。

题上遇雨

项安世

风声千岩万壑,雨意三江五湖。fēng shēng qiān yán wàn hè,yǔ yì sān jiāng wǔ hú。
横笛平生幽愿,小舟归去良图。héng dí píng shēng yōu yuàn,xiǎo zhōu guī qù liáng tú。
1394«87888990919293