古诗词

次韵江陵曹令祈雨

项安世

吾尝言封侯万里不直钱,不如洛阳负郭二顷田。wú cháng yán fēng hóu wàn lǐ bù zhí qián,bù rú luò yáng fù guō èr qǐng tián。
清风午枕睡初熟,明月一瓯吾自煎。qīng fēng wǔ zhěn shuì chū shú,míng yuè yī ōu wú zì jiān。
门前䆉稏新酒熟,丈夫肯受儿女怜。mén qián bà yà xīn jiǔ shú,zhàng fū kěn shòu ér nǚ lián。
非不知鸣钟与鼎食,雨蓑风笠性所便。fēi bù zhī míng zhōng yǔ dǐng shí,yǔ suō fēng lì xìng suǒ biàn。
有如北人事鞍马,不信世间乃有万斛之楼船。yǒu rú běi rén shì ān mǎ,bù xìn shì jiān nǎi yǒu wàn hú zhī lóu chuán。
老农对我忽三叹,此事乐矣今无年。lǎo nóng duì wǒ hū sān tàn,cǐ shì lè yǐ jīn wú nián。
忍饥死待一啜菽,又见赤日悬青天。rěn jī sǐ dài yī chuài shū,yòu jiàn chì rì xuán qīng tiān。
高田尺寸破龟兆,下田杪忽生针毡。gāo tián chǐ cùn pò guī zhào,xià tián miǎo hū shēng zhēn zhān。
?风抒水乾七泽,火云炽空炮百川。fēng shū shuǐ qián qī zé,huǒ yún chì kōng pào bǎi chuān。
掘残草实到黄壤,踏尽藕根倾碧圆。jué cán cǎo shí dào huáng rǎng,tà jǐn ǒu gēn qīng bì yuán。
得钱买饭不及夕,岂复一饱期安眠。dé qián mǎi fàn bù jí xī,qǐ fù yī bǎo qī ān mián。
田家活计遽如许,苦语一听双潸然。tián jiā huó jì jù rú xǔ,kǔ yǔ yī tīng shuāng shān rán。
天河谁能挽壮士,甘露更忍谈高禅。tiān hé shuí néng wǎn zhuàng shì,gān lù gèng rěn tán gāo chán。
纷纷官吏走香火,往往聚落无炊烟。fēn fēn guān lì zǒu xiāng huǒ,wǎng wǎng jù luò wú chuī yān。
云雷虚无空霹雳,老稚失喜真狂颠。yún léi xū wú kōng pī lì,lǎo zhì shī xǐ zhēn kuáng diān。
欲赓噫嘻颂祈谷,安得好语来愁边。yù gēng yī xī sòng qí gǔ,ān dé hǎo yǔ lái chóu biān。
我诗穷悴不足录,晴日叫号如饥鸢。wǒ shī qióng cuì bù zú lù,qíng rì jiào hào rú jī yuān。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

漫兴四绝

项安世

兵馀初傍碧钩栏,青杏垂垂绿荫团。bīng yú chū bàng bì gōu lán,qīng xìng chuí chuí lǜ yīn tuán。
手接叶条成太息,一春花好不曾看。shǒu jiē yè tiáo chéng tài xī,yī chūn huā hǎo bù céng kàn。

又前韵

项安世

得来棚下脱衣衫,筵席初收戏士闲。dé lái péng xià tuō yī shān,yán xí chū shōu xì shì xián。
君相恩深何以报,班超生入玉门关。jūn xiāng ēn shēn hé yǐ bào,bān chāo shēng rù yù mén guān。

又前韵

项安世

桃花扇底画楼心,个个三千只一身。táo huā shàn dǐ huà lóu xīn,gè gè sān qiān zhǐ yī shēn。
可是从来多薄命,枉将颜色似东邻。kě shì cóng lái duō báo mìng,wǎng jiāng yán sè shì dōng lín。

又前韵

项安世

何须纸上十分名,且乐尊前现在情。hé xū zhǐ shàng shí fēn míng,qiě lè zūn qián xiàn zài qíng。
两鬓雪霜心尚骇,万般情伪老方更。liǎng bìn xuě shuāng xīn shàng hài,wàn bān qíng wěi lǎo fāng gèng。

又前韵

项安世

庭前黄耳卧花栏,瘦胁长腰骏尾团。tíng qián huáng ěr wò huā lán,shòu xié zhǎng yāo jùn wěi tuán。
壁上朱弓双鹊面,寂寥终日两相看。bì shàng zhū gōng shuāng què miàn,jì liáo zhōng rì liǎng xiāng kàn。

凤仙花

项安世

紫凤生儿未解啼,三三五五并头栖。zǐ fèng shēng ér wèi jiě tí,sān sān wǔ wǔ bìng tóu qī。
爱花未识花枝在,随干随根著处迷。ài huā wèi shí huā zhī zài,suí gàn suí gēn zhù chù mí。

送春诗

项安世

堕红一片已堪疑,吹到杨花事可知。duò hóng yī piàn yǐ kān yí,chuī dào yáng huā shì kě zhī。
借问春归谁与伴,泪痕都付石榴枝。jiè wèn chūn guī shuí yǔ bàn,lèi hén dōu fù shí liú zhī。

为朱文公作

项安世

千亩寒林一树梅,自妍自笑已堪哀。qiān mǔ hán lín yī shù méi,zì yán zì xiào yǐ kān āi。
今朝更被风吹却,拟遣春从底处回。jīn cháo gèng bèi fēng chuī què,nǐ qiǎn chūn cóng dǐ chù huí。

送水心淮东总领

项安世

蓝缕疾耕家四壁,铁衣高卧日千金。lán lǚ jí gēng jiā sì bì,tiě yī gāo wò rì qiān jīn。
四朝饷士前无古,一旦和戎患至今。sì cháo xiǎng shì qián wú gǔ,yī dàn hé róng huàn zhì jīn。

春日堤上

项安世

高高下下十五里,白白红红千树花。gāo gāo xià xià shí wǔ lǐ,bái bái hóng hóng qiān shù huā。
总在疏篱断垣里,背堤临水少人家。zǒng zài shū lí duàn yuán lǐ,bèi dī lín shuǐ shǎo rén jiā。

吹帽台

项安世

千山摇落万林空,数点黄花酒盏中。qiān shān yáo luò wàn lín kōng,shù diǎn huáng huā jiǔ zhǎn zhōng。
半破接䍦谁耐管,已将身世付西风。bàn pò jiē lí shuí nài guǎn,yǐ jiāng shēn shì fù xī fēng。

落帽台

项安世

分明屈子独醒愁,故作南华醉梦游。fēn míng qū zi dú xǐng chóu,gù zuò nán huá zuì mèng yóu。
岂是晋人真爱酒,渠侬心事更悲秋。qǐ shì jìn rén zhēn ài jiǔ,qú nóng xīn shì gèng bēi qiū。

出北关门

项安世

篮舆欲度北城闉,抖擞衣襟向市人。lán yú yù dù běi chéng yīn,dǒu sǒu yī jīn xiàng shì rén。
恐逐西风遭举扇,当关分付二年尘。kǒng zhú xī fēng zāo jǔ shàn,dāng guān fēn fù èr nián chén。

晚出国门以畏热自艮山门出始见稻田际天

项安世

路转东门五里塘,夹塘寒水绿泱泱。lù zhuǎn dōng mén wǔ lǐ táng,jiā táng hán shuǐ lǜ yāng yāng。
平生枉踏湖洲市,不悟田间有此凉。píng shēng wǎng tà hú zhōu shì,bù wù tián jiān yǒu cǐ liáng。

文村道中

项安世

十五年前号畏途,只今开辟尽田庐。shí wǔ nián qián hào wèi tú,zhǐ jīn kāi pì jǐn tián lú。
分明总是辛卿赐,谁信兜鍪出裤襦。fēn míng zǒng shì xīn qīng cì,shuí xìn dōu móu chū kù rú。