古诗词

高风台歌

项安世

台之高不知其几仞兮,但见燕雀仰视如冥鸿。tái zhī gāo bù zhī qí jǐ rèn xī,dàn jiàn yàn què yǎng shì rú míng hóng。
风之来不知其几里兮,但见南海北海声逢逢。fēng zhī lái bù zhī qí jǐ lǐ xī,dàn jiàn nán hǎi běi hǎi shēng féng féng。
我时醉卧洞庭之北巴山东,耳边澒洞呼汹怖杀侬。wǒ shí zuì wò dòng tíng zhī běi bā shān dōng,ěr biān hòng dòng hū xiōng bù shā nóng。
起来欠伸拍鸿蒙,问谁作此狡狯变化惊盲聋,乃是清江江上盘园翁。qǐ lái qiàn shēn pāi hóng méng,wèn shuí zuò cǐ jiǎo kuài biàn huà jīng máng lóng,nǎi shì qīng jiāng jiāng shàng pán yuán wēng。
翁本自与时人同,袍带靴笏从儿童。wēng běn zì yǔ shí rén tóng,páo dài xuē hù cóng ér tóng。
亦尝随牒作小史,亦尝建纛称元戎。yì cháng suí dié zuò xiǎo shǐ,yì cháng jiàn dào chēng yuán róng。
偶然兴尽自返盘园中,意行倦止由心胸,岂与郢中小儿论雌雄。ǒu rán xīng jǐn zì fǎn pán yuán zhōng,yì xíng juàn zhǐ yóu xīn xiōng,qǐ yǔ yǐng zhōng xiǎo ér lùn cí xióng。
儿曹颠倒鸡著笼,金朱眯眼视梦梦。ér cáo diān dào jī zhù lóng,jīn zhū mī yǎn shì mèng mèng。
仰见騄骥脱鞅行青空,便欲俎豆老子配食蜚廉宫。yǎng jiàn lù jì tuō yāng xíng qīng kōng,biàn yù zǔ dòu lǎo zi pèi shí fēi lián gōng。
纷纷俗论安足穷,二三君子人中龙。fēn fēn sú lùn ān zú qióng,èr sān jūn zi rén zhōng lóng。
南安太守科甲高,袖有桂馆之香风。nán ān tài shǒu kē jiǎ gāo,xiù yǒu guì guǎn zhī xiāng fēng。
庐陵相公名位高,笔有造化之春风。lú líng xiāng gōng míng wèi gāo,bǐ yǒu zào huà zhī chūn fēng。
雨岩居士卧榻高,句有湖海之英风。yǔ yán jū shì wò tà gāo,jù yǒu hú hǎi zhī yīng fēng。
三君合谋奏天公,急羁此老勿使慵。sān jūn hé móu zòu tiān gōng,jí jī cǐ lǎo wù shǐ yōng。
国于羊角九万里,奄有九霄寒露之空蒙。guó yú yáng jiǎo jiǔ wàn lǐ,yǎn yǒu jiǔ xiāo hán lù zhī kōng méng。
封师巽伯为附庸,不许抗表辞官封。fēng shī xùn bó wèi fù yōng,bù xǔ kàng biǎo cí guān fēng。
向来挂冠冠愈穹,老子一笑朱颜红。xiàng lái guà guān guān yù qióng,lǎo zi yī xiào zhū yán hóng。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

寄罗机宜竟陵督捕六首

项安世

只合笑谈油幕,亦烦亲拥雕戈。zhǐ hé xiào tán yóu mù,yì fán qīn yōng diāo gē。
小试异时颇牧,要观方略如何。xiǎo shì yì shí pǒ mù,yào guān fāng lüè rú hé。

寄罗机宜竟陵督捕六首

项安世

好把从军乐事,新诗细入邮筒。hǎo bǎ cóng jūn lè shì,xīn shī xì rù yóu tǒng。
我亦平生湖海,日来颇困头风。wǒ yì píng shēng hú hǎi,rì lái pǒ kùn tóu fēng。

寄罗机宜竟陵督捕六首

项安世

已赋阳台行雨,还看梦泽连云。yǐ fù yáng tái xíng yǔ,hái kàn mèng zé lián yún。
为问当时平土,如今多少耕耘。wèi wèn dāng shí píng tǔ,rú jīn duō shǎo gēng yún。

和王安抚六言十首

项安世

堆案牛腰万轴,消磨不尽诗情。duī àn niú yāo wàn zhóu,xiāo mó bù jǐn shī qíng。
定应是我辈语,掷地当作金声。dìng yīng shì wǒ bèi yǔ,zhì dì dāng zuò jīn shēng。

和王安抚六言十首

项安世

西牧村风流老,翰林里供奉人。xī mù cūn fēng liú lǎo,hàn lín lǐ gōng fèng rén。
去之虽五百载,斩新料敌堪亲。qù zhī suī wǔ bǎi zài,zhǎn xīn liào dí kān qīn。

和王安抚六言十首

项安世

从来赐达由果,不说岛瘦郊寒。cóng lái cì dá yóu guǒ,bù shuō dǎo shòu jiāo hán。
政誉追还小范,诗名压倒方干。zhèng yù zhuī hái xiǎo fàn,shī míng yā dào fāng gàn。

和王安抚六言十首

项安世

脱腕流泉纚纚,忘怀大智闲闲。tuō wàn liú quán lí lí,wàng huái dà zhì xián xián。
学苏二李十二,笑山谷陈后山。xué sū èr lǐ shí èr,xiào shān gǔ chén hòu shān。

和王安抚六言十首

项安世

雅颂意久不闻,周孔业将遂堙。yǎ sòng yì jiǔ bù wén,zhōu kǒng yè jiāng suì yīn。
若要兴灭继绝,不妨动地惊人。ruò yào xīng miè jì jué,bù fáng dòng dì jīng rén。

和王安抚六言十首

项安世

诗声长甬则震,笔阵战功曰多。shī shēng zhǎng yǒng zé zhèn,bǐ zhèn zhàn gōng yuē duō。
自抽天上机杼,不落人间臼科。zì chōu tiān shàng jī zhù,bù luò rén jiān jiù kē。

和王安抚六言十首

项安世

玄思上窥姚姒,后尘肯逐梁齐。xuán sī shàng kuī yáo sì,hòu chén kěn zhú liáng qí。
谁言今世第一,我自古人与稽。shuí yán jīn shì dì yī,wǒ zì gǔ rén yǔ jī。

和王安抚六言十首

项安世

小人区釜升斗,明公钟鼎尊罍。xiǎo rén qū fǔ shēng dòu,míng gōng zhōng dǐng zūn léi。
难学将军竞病,且随寒士敲推。nán xué jiāng jūn jìng bìng,qiě suí hán shì qiāo tuī。

和王安抚六言十首

项安世

苦心自在阿堵,圣处谁知宁馨。kǔ xīn zì zài ā dǔ,shèng chù shuí zhī níng xīn。
佳句忽来天外,恰能当当亭亭。jiā jù hū lái tiān wài,qià néng dāng dāng tíng tíng。

和王安抚六言十首

项安世

朅来此事尽废,少日论功未深。qiè lái cǐ shì jǐn fèi,shǎo rì lùn gōng wèi shēn。
欲觅仙人一指,要看月胁天心。yù mì xiān rén yī zhǐ,yào kàn yuè xié tiān xīn。

再和

项安世

湖海峥嵘老气,风云惨淡高情。hú hǎi zhēng róng lǎo qì,fēng yún cǎn dàn gāo qíng。
可惜元龙双鬓,江南江北诗声。kě xī yuán lóng shuāng bìn,jiāng nán jiāng běi shī shēng。

再和

项安世

听说忠臣孝子,不论往事今人。tīng shuō zhōng chén xiào zi,bù lùn wǎng shì jīn rén。
衣上淋浪清泪,一生长为君亲。yī shàng lín làng qīng lèi,yī shēng zhǎng wèi jūn qīn。