古诗词

次韵鲁直留别

李之仪

南北二十年,短褐足尘垢。nán běi èr shí nián,duǎn hè zú chén gòu。
九仞未及泉,竭心恚地厚。jiǔ rèn wèi jí quán,jié xīn huì dì hòu。
积翳开前山,月在山之颜。jī yì kāi qián shān,yuè zài shān zhī yán。
目断两黄鹄,梦寐长跻攀。mù duàn liǎng huáng gǔ,mèng mèi zhǎng jī pān。
我饭苦多噎,见君遽出气。wǒ fàn kǔ duō yē,jiàn jūn jù chū qì。
定有囊中药,痿人果知起。dìng yǒu náng zhōng yào,wěi rén guǒ zhī qǐ。
枯槁洗朝露,咀嚼玉壶冰。kū gǎo xǐ cháo lù,jǔ jué yù hú bīng。
蔓草岂自得,香发须高陵。màn cǎo qǐ zì dé,xiāng fā xū gāo líng。
齰舌真有味,辨口空齿落。zé shé zhēn yǒu wèi,biàn kǒu kōng chǐ luò。
顿悟孺子歌,会当濯其浊。dùn wù rú zi gē,huì dāng zhuó qí zhuó。
允蹈固未见,能言人亦难。yǔn dǎo gù wèi jiàn,néng yán rén yì nán。
得微可齐语,引置庄岳间。dé wēi kě qí yǔ,yǐn zhì zhuāng yuè jiān。
大路平如掌,仁者贵安宅。dà lù píng rú zhǎng,rén zhě guì ān zhái。
直弦为君弹,万里等寻尺。zhí xián wèi jūn dàn,wàn lǐ děng xún chǐ。
何年纪渻子,相向犹木鸡。hé nián jì shěng zi,xiāng xiàng yóu mù jī。
肝肺已自镂,土苴非所知。gān fèi yǐ zì lòu,tǔ jū fēi suǒ zhī。
李之仪

李之仪

李之仪(1038~1117)北宋词人。字端叔,自号姑溪居士、姑溪老农。汉族,沧州无棣(庆云县)人。哲宗元祐初为枢密院编修官,通判原州。元祐末从苏轼于定州幕府,朝夕倡酬。元符中监内香药库,御史石豫参劾他曾为苏轼幕僚,不可以任京官,被停职。徽宗崇宁初提举河东常平。后因得罪权贵蔡京,除名编管太平州(今安徽当涂),后遇赦复官,晚年卜居当涂。著有《姑溪词》一卷、《姑溪居士前集》五十卷和《姑溪题跋》二卷。 李之仪的作品>>

猜您喜欢

又次子椿同君俞三诗

李之仪

西来不复见青牛,问遍生涯两鬓秋。xī lái bù fù jiàn qīng niú,wèn biàn shēng yá liǎng bìn qiū。
但受郢人夸鼻斫,岂知蒙叟是腰舟。dàn shòu yǐng rén kuā bí zhuó,qǐ zhī méng sǒu shì yāo zhōu。
柱头寂寞千年鹤,波面分明一点鸥。zhù tóu jì mò qiān nián hè,bō miàn fēn míng yī diǎn ōu。
不向虚中问消息,磻溪终老但垂钩。bù xiàng xū zhōng wèn xiāo xī,pán xī zhōng lǎo dàn chuí gōu。

又次子椿同君俞三诗

李之仪

隐隐山林似卧牛,纷纷镰担喜逢秋。yǐn yǐn shān lín shì wò niú,fēn fēn lián dān xǐ féng qiū。
虚名漫托三春柳,实际须归万斛舟。xū míng màn tuō sān chūn liǔ,shí jì xū guī wàn hú zhōu。
未信此生真野马,且将馀日寄江鸥。wèi xìn cǐ shēng zhēn yě mǎ,qiě jiāng yú rì jì jiāng ōu。
崎岖精卫人空笑,终恐长鲸上直钩。qí qū jīng wèi rén kōng xiào,zhōng kǒng zhǎng jīng shàng zhí gōu。

次韵子椿金陵相会诗

李之仪

蒙蒙小雨落征帆,漠漠烟云远近山。méng méng xiǎo yǔ luò zhēng fān,mò mò yān yún yuǎn jìn shān。
属意几回真入梦,欲来常恨涩如湾。shǔ yì jǐ huí zhēn rù mèng,yù lái cháng hèn sè rú wān。
家程岂复嗟留滞,物外何妨且往还。jiā chéng qǐ fù jiē liú zhì,wù wài hé fáng qiě wǎng hái。
便恐都人入图画,却应难写是高闲。biàn kǒng dōu rén rù tú huà,què yīng nán xiě shì gāo xián。

次韵子椿游雨花台同长老德正

李之仪

胜游自有经年约,佳客难同信步来。shèng yóu zì yǒu jīng nián yuē,jiā kè nán tóng xìn bù lái。
无复风烟翳寒日,渐催花柳映高台。wú fù fēng yān yì hán rì,jiàn cuī huā liǔ yìng gāo tái。
云光故事空陈迹,玉树遗音失旧哀。yún guāng gù shì kōng chén jì,yù shù yí yīn shī jiù āi。
今昔循环等相视,欲寻归路更迟回。jīn xī xún huán děng xiāng shì,yù xún guī lù gèng chí huí。

又次庄居见贻佳什

李之仪

茫茫巨浸托船归,风不充帆气易衰。máng máng jù jìn tuō chuán guī,fēng bù chōng fān qì yì shuāi。
犹喜岁寒逢逆旅,不将人事异当时。yóu xǐ suì hán féng nì lǚ,bù jiāng rén shì yì dāng shí。
从他老去知何用,由是终焉岂自遗。cóng tā lǎo qù zhī hé yòng,yóu shì zhōng yān qǐ zì yí。
独有东阡南陌意,莫辞扶杖数相期。dú yǒu dōng qiān nán mò yì,mò cí fú zhàng shù xiāng qī。

用圣行韵和呈几仲

李之仪

牢落郊原正早收,书来起我顿风流。láo luò jiāo yuán zhèng zǎo shōu,shū lái qǐ wǒ dùn fēng liú。
弦歌韵里识琴贱,鸿鹄飞时逢奕秋。xián gē yùn lǐ shí qín jiàn,hóng gǔ fēi shí féng yì qiū。
极目烟云来指顾,何时谈笑共沈浮。jí mù yān yún lái zhǐ gù,hé shí tán xiào gòng shěn fú。
文章落笔惊人眼,新有声名旧姓侯。wén zhāng luò bǐ jīng rén yǎn,xīn yǒu shēng míng jiù xìng hóu。

和人见寄二首

李之仪

雍容闲雅许君都,万绪相逢一笑无。yōng róng xián yǎ xǔ jūn dōu,wàn xù xiāng féng yī xiào wú。
休把盛衰观世谛,且将言语共诗图。xiū bǎ shèng shuāi guān shì dì,qiě jiāng yán yǔ gòng shī tú。
人亡人得同吹吷,潮落潮生等据梧。rén wáng rén dé tóng chuī xuè,cháo luò cháo shēng děng jù wú。
只恐后庭歌不尽,曲终翻被鬼揶揄。zhǐ kǒng hòu tíng gē bù jǐn,qū zhōng fān bèi guǐ yé yú。

和人见寄二首

李之仪

倾盖相逢惜别离,等闲谈笑尽心期。qīng gài xiāng féng xī bié lí,děng xián tán xiào jǐn xīn qī。
它年终解如今日,此念常应寄异时。tā nián zhōng jiě rú jīn rì,cǐ niàn cháng yīng jì yì shí。
馀事不妨多蜡屐,放怀赢得盛留诗。yú shì bù fáng duō là jī,fàng huái yíng dé shèng liú shī。
早携桃叶寻归路,准拟花间倒接䍦。zǎo xié táo yè xún guī lù,zhǔn nǐ huā jiān dào jiē lí。

澄虚堂

李之仪

公子高明悟劫灰,鼎开轩语致幽怀。gōng zi gāo míng wù jié huī,dǐng kāi xuān yǔ zhì yōu huái。
萦云叠巘镵天去,极目沧波入坐来。yíng yún dié yǎn chán tiān qù,jí mù cāng bō rù zuò lái。
千首诗成谈笑里,百分酒尽筦弦催。qiān shǒu shī chéng tán xiào lǐ,bǎi fēn jiǔ jǐn guǎn xián cuī。
自怜曾是高堂客,欲赋惭无宋玉才。zì lián céng shì gāo táng kè,yù fù cán wú sòng yù cái。

和子椿

李之仪

一番霖雨下商岩,末路方收破冢帆。yī fān lín yǔ xià shāng yán,mò lù fāng shōu pò zhǒng fān。
鸡肋未能忘圳亩,骊珠还见发囊函。jī lē wèi néng wàng zhèn mǔ,lí zhū hái jiàn fā náng hán。
润分馀浸回枯辙,色借阳春起陋缄。rùn fēn yú jìn huí kū zhé,sè jiè yáng chūn qǐ lòu jiān。
自是亨嘉相际会,便应从此出尘凡。zì shì hēng jiā xiāng jì huì,biàn yīng cóng cǐ chū chén fán。

庄居寄友人

李之仪

槐黄时节早相期,留滞田园阻暂依。huái huáng shí jié zǎo xiāng qī,liú zhì tián yuán zǔ zàn yī。
闻道程文太超轶,却因诗句接光辉。wén dào chéng wén tài chāo yì,què yīn shī jù jiē guāng huī。
君能活计如公理,我愧生涯负表微。jūn néng huó jì rú gōng lǐ,wǒ kuì shēng yá fù biǎo wēi。
已向青山托遗老,不应专有谢玄晖。yǐ xiàng qīng shān tuō yí lǎo,bù yīng zhuān yǒu xiè xuán huī。

和友人见寄三首

李之仪

明月平时敢自因,特高兰玉信吾人。míng yuè píng shí gǎn zì yīn,tè gāo lán yù xìn wú rén。
便从缑岭如无愧,更许毗耶约问津。biàn cóng gōu lǐng rú wú kuì,gèng xǔ pí yé yuē wèn jīn。
每见似醺千日酒,不言常备四时春。měi jiàn shì xūn qiān rì jiǔ,bù yán cháng bèi sì shí chūn。
妙云岂独南游契,又喜钟山近得邻。miào yún qǐ dú nán yóu qì,yòu xǐ zhōng shān jìn dé lín。

和友人见寄三首

李之仪

俗驾难回固有因,勒移终愧北山人。sú jià nán huí gù yǒu yīn,lēi yí zhōng kuì běi shān rén。
不辞冒雨投归步,始信忘形是要津。bù cí mào yǔ tóu guī bù,shǐ xìn wàng xíng shì yào jīn。
一笑未容披软语,十分先觉报新春。yī xiào wèi róng pī ruǎn yǔ,shí fēn xiān jué bào xīn chūn。
定应偏契王郎便,消得从来愿卜邻。dìng yīng piān qì wáng láng biàn,xiāo dé cóng lái yuàn bo lín。

和友人见寄三首

李之仪

除却吟诗总是尘,道人应笑可怜人。chú què yín shī zǒng shì chén,dào rén yīng xiào kě lián rén。
固知参请能成佛,未到升腾且咽津。gù zhī cān qǐng néng chéng fú,wèi dào shēng téng qiě yàn jīn。
村落风烟常似腊,禅房灯火已如春。cūn luò fēng yān cháng shì là,chán fáng dēng huǒ yǐ rú chūn。
会须随例餐䭔子,聊借明窗暂作邻。huì xū suí lì cān duī zi,liáo jiè míng chuāng zàn zuò lín。

旧怀二首

李之仪

陈迹回头似梦馀,花应长好但人无。chén jì huí tóu shì mèng yú,huā yīng zhǎng hǎo dàn rén wú。
诗成固已名千古,墓上谁倾饭一盂。shī chéng gù yǐ míng qiān gǔ,mù shàng shuí qīng fàn yī yú。
流落丹青惊始见,形容笔墨竟难图。liú luò dān qīng jīng shǐ jiàn,xíng róng bǐ mò jìng nán tú。
公孙自是天同派,漫托周人载硕肤。gōng sūn zì shì tiān tóng pài,màn tuō zhōu rén zài shuò fū。