古诗词

次韵家室送别

李之仪

几年保新阡,托身斗一方。jǐ nián bǎo xīn qiān,tuō shēn dòu yī fāng。
问语得野人,禾黍共登场。wèn yǔ dé yě rén,hé shǔ gòng dēng chǎng。
迁疏傥可老,持须时抑扬。qiān shū tǎng kě lǎo,chí xū shí yì yáng。
顾非马上才,犹怀袖中刚。gù fēi mǎ shàng cái,yóu huái xiù zhōng gāng。
西风荡微气,仰视明星光。xī fēng dàng wēi qì,yǎng shì míng xīng guāng。
叩齿咏真主,白眉谁最良。kòu chǐ yǒng zhēn zhǔ,bái méi shuí zuì liáng。
师门守边钥,表表南方强。shī mén shǒu biān yào,biǎo biǎo nán fāng qiáng。
逋诛百年寇,敢谓莫我当。bū zhū bǎi nián kòu,gǎn wèi mò wǒ dāng。
牝鸡久司晨,群吠移当阳。pìn jī jiǔ sī chén,qún fèi yí dāng yáng。
荤膻固难律,谁可无宫商。hūn shān gù nán lǜ,shuí kě wú gōng shāng。
堂堂发天机,右钺左仗黄。táng táng fā tiān jī,yòu yuè zuǒ zhàng huáng。
一旦念风云,果知筹策长。yī dàn niàn fēng yún,guǒ zhī chóu cè zhǎng。
洗涤尽馀滓,万翼争回翔。xǐ dí jǐn yú zǐ,wàn yì zhēng huí xiáng。
能无出囊颖,及顾箕子傍。néng wú chū náng yǐng,jí gù jī zi bàng。
平生惯草衣,岂堪事戎行。píng shēng guàn cǎo yī,qǐ kān shì róng xíng。
强歌出塞曲,夭矫参龙章。qiáng gē chū sāi qū,yāo jiǎo cān lóng zhāng。
蝇因逸骥速,马为奏瑟昂。yíng yīn yì jì sù,mǎ wèi zòu sè áng。
尚期骛鼓操,奋力起病床。shàng qī wù gǔ cāo,fèn lì qǐ bìng chuáng。
贺兰夺故穴,安西还旧疆。hè lán duó gù xué,ān xī hái jiù jiāng。
归上千万寿,重赓庶事康。guī shàng qiān wàn shòu,zhòng gēng shù shì kāng。
李之仪

李之仪

李之仪(1038~1117)北宋词人。字端叔,自号姑溪居士、姑溪老农。汉族,沧州无棣(庆云县)人。哲宗元祐初为枢密院编修官,通判原州。元祐末从苏轼于定州幕府,朝夕倡酬。元符中监内香药库,御史石豫参劾他曾为苏轼幕僚,不可以任京官,被停职。徽宗崇宁初提举河东常平。后因得罪权贵蔡京,除名编管太平州(今安徽当涂),后遇赦复官,晚年卜居当涂。著有《姑溪词》一卷、《姑溪居士前集》五十卷和《姑溪题跋》二卷。 李之仪的作品>>

猜您喜欢

书真公轩

李之仪

松阴苔径曲盘盘,古佛残灯古殿间。sōng yīn tái jìng qū pán pán,gǔ fú cán dēng gǔ diàn jiān。
却羡老僧无个事,一生长伴白云闲。què xiàn lǎo sēng wú gè shì,yī shēng zhǎng bàn bái yún xián。

偶题

李之仪

新荷点水麦花齐,一抹残阳露浅晖。xīn hé diǎn shuǐ mài huā qí,yī mǒ cán yáng lù qiǎn huī。
回首西山归未得,片心还逐暮云飞。huí shǒu xī shān guī wèi dé,piàn xīn hái zhú mù yún fēi。

首夏

李之仪

娇红扫尽绿阴成,便觉庭虚暑气生。jiāo hóng sǎo jǐn lǜ yīn chéng,biàn jué tíng xū shǔ qì shēng。
旋拂藤床方竹枕,不妨鼻息作雷鸣。xuán fú téng chuáng fāng zhú zhěn,bù fáng bí xī zuò léi míng。

晦迹

李之仪

晦迹丘园敢自图,幸逢泉石作幽居。huì jì qiū yuán gǎn zì tú,xìng féng quán shí zuò yōu jū。
明窗隐几有馀乐,一炷清香卧勘书。míng chuāng yǐn jǐ yǒu yú lè,yī zhù qīng xiāng wò kān shū。

饷茶不容少待二绝

李之仪

玉骨冰肌体自轻,非关茗饮觉神清。yù gǔ bīng jī tǐ zì qīng,fēi guān míng yǐn jué shén qīng。
无端堕落红尘里,碾就云腴不许烹。wú duān duò luò hóng chén lǐ,niǎn jiù yún yú bù xǔ pēng。

饷茶不容少待二绝

李之仪

厌厌酒病结春阴,邻笛传来恨更深。yàn yàn jiǔ bìng jié chūn yīn,lín dí chuán lái hèn gèng shēn。
拟借春风联袂去,遏云佳处托知音。nǐ jiè chūn fēng lián mèi qù,è yún jiā chù tuō zhī yīn。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

过从顿谢懒尤添,倦卧终朝不卷帘。guò cóng dùn xiè lǎn yóu tiān,juàn wò zhōng cháo bù juǎn lián。
晚饭都无官米气,始知身已是苍黔。wǎn fàn dōu wú guān mǐ qì,shǐ zhī shēn yǐ shì cāng qián。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

独展离骚吊逐臣,尚存残角报重闉。dú zhǎn lí sāo diào zhú chén,shàng cún cán jiǎo bào zhòng yīn。
时节自新人易老,未应闲处似他人。shí jié zì xīn rén yì lǎo,wèi yīng xián chù shì tā rén。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

忆逢新火客秦川,绣岭归来浴暖泉。yì féng xīn huǒ kè qín chuān,xiù lǐng guī lái yù nuǎn quán。
从古盛衰如反掌,累累何地不新阡。cóng gǔ shèng shuāi rú fǎn zhǎng,lèi lèi hé dì bù xīn qiān。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

旋营香火拂尘埃,市井声传隐隐雷。xuán yíng xiāng huǒ fú chén āi,shì jǐng shēng chuán yǐn yǐn léi。
顿觉林泉归已晚,姑从闲处看花开。dùn jué lín quán guī yǐ wǎn,gū cóng xián chù kàn huā kāi。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

贪着崎岖信可羞,误将鬼录作天游。tān zhe qí qū xìn kě xiū,wù jiāng guǐ lù zuò tiān yóu。
东山自是力不足,细论前途有底忧。dōng shān zì shì lì bù zú,xì lùn qián tú yǒu dǐ yōu。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

春风浩荡思无涯,老病萦仍苦恋家。chūn fēng hào dàng sī wú yá,lǎo bìng yíng réng kǔ liàn jiā。
推枕不知真早晚,小窗披雨一庭花。tuī zhěn bù zhī zhēn zǎo wǎn,xiǎo chuāng pī yǔ yī tíng huā。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

极目湖光彻骨清,无风犹觉尚坚冰。jí mù hú guāng chè gǔ qīng,wú fēng yóu jué shàng jiān bīng。
心安处处皆堪乐,未必西南是得朋。xīn ān chù chù jiē kān lè,wèi bì xī nán shì dé péng。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

十仞惊湍拂面寒,恐人如在百胜竿。shí rèn jīng tuān fú miàn hán,kǒng rén rú zài bǎi shèng gān。
飞云舞鹤形容处,英爽端疑共此看。fēi yún wǔ hè xíng róng chù,yīng shuǎng duān yí gòng cǐ kàn。

罢官后稍谢宾客十绝

李之仪

求田问舍本无期,废弃衰年适此时。qiú tián wèn shě běn wú qī,fèi qì shuāi nián shì cǐ shí。
未拟沃州那旧隐,且从新托试维持。wèi nǐ wò zhōu nà jiù yǐn,qiě cóng xīn tuō shì wéi chí。