古诗词

送孙叔静

李之仪

浮云无定着,乍合还分离。fú yún wú dìng zhe,zhà hé hái fēn lí。
廓开万里天,好是无云时。kuò kāi wàn lǐ tiān,hǎo shì wú yún shí。
我怀苦萧屑,多感不自拾。wǒ huái kǔ xiāo xiè,duō gǎn bù zì shí。
奈何情所亲,容易成南飞。nài hé qíng suǒ qīn,róng yì chéng nán fēi。
秦人虽受宝,睨柱谁瑕疵。qín rén suī shòu bǎo,nì zhù shuí xiá cī。
空能九宾赏,终负连城归。kōng néng jiǔ bīn shǎng,zhōng fù lián chéng guī。
此道固有命,如君应未迟。cǐ dào gù yǒu mìng,rú jūn yīng wèi chí。
且从淮上游,霜浓蟹螯肥。qiě cóng huái shàng yóu,shuāng nóng xiè áo féi。
载取一樽酒,里门相扶携。zài qǔ yī zūn jiǔ,lǐ mén xiāng fú xié。
笑语欲难背,古人良可期。xiào yǔ yù nán bèi,gǔ rén liáng kě qī。
开编若对面,谑浪尤相宜。kāi biān ruò duì miàn,xuè làng yóu xiāng yí。
皎皎澄汉月,森森琼树枝。jiǎo jiǎo chéng hàn yuè,sēn sēn qióng shù zhī。
燕地重郭隗,吴儿轻陆机。yàn dì zhòng guō kuí,wú ér qīng lù jī。
晓来犹薄露,会见高风披。xiǎo lái yóu báo lù,huì jiàn gāo fēng pī。
李之仪

李之仪

李之仪(1038~1117)北宋词人。字端叔,自号姑溪居士、姑溪老农。汉族,沧州无棣(庆云县)人。哲宗元祐初为枢密院编修官,通判原州。元祐末从苏轼于定州幕府,朝夕倡酬。元符中监内香药库,御史石豫参劾他曾为苏轼幕僚,不可以任京官,被停职。徽宗崇宁初提举河东常平。后因得罪权贵蔡京,除名编管太平州(今安徽当涂),后遇赦复官,晚年卜居当涂。著有《姑溪词》一卷、《姑溪居士前集》五十卷和《姑溪题跋》二卷。 李之仪的作品>>

猜您喜欢

绝句七首

李之仪

万腔腰鼓打梁州,舞罢还催步打毬。wàn qiāng yāo gǔ dǎ liáng zhōu,wǔ bà hái cuī bù dǎ qiú。
更借缠头三百万,阿奴要彻第三筹。gèng jiè chán tóu sān bǎi wàn,ā nú yào chè dì sān chóu。

绝句七首

李之仪

情随榆荚不胜飘,心似杨花暖欲销。qíng suí yú jiá bù shèng piāo,xīn shì yáng huā nuǎn yù xiāo。
拟借琼林大盈库,约君孤注赌妖娆。nǐ jiè qióng lín dà yíng kù,yuē jūn gū zhù dǔ yāo ráo。

绝句七首

李之仪

漫寻蝴蝶却成痴,欲趁蜂儿转更疑。màn xún hú dié què chéng chī,yù chèn fēng ér zhuǎn gèng yí。
自是心情怕时节,不如闲处伴黄鹂。zì shì xīn qíng pà shí jié,bù rú xián chù bàn huáng lí。

绝句七首

李之仪

程氏园当尺五天,千金争赏并朱栏。chéng shì yuán dāng chǐ wǔ tiān,qiān jīn zhēng shǎng bìng zhū lán。
莫因今日家家有,便与常时两样看。mò yīn jīn rì jiā jiā yǒu,biàn yǔ cháng shí liǎng yàng kàn。

绝句七首

李之仪

的的枝头浅浅黄,未先颜色占年芳。de de zhī tóu qiǎn qiǎn huáng,wèi xiān yán sè zhàn nián fāng。
任是剪成香更裂,鼻根眼界漫商量。rèn shì jiǎn chéng xiāng gèng liè,bí gēn yǎn jiè màn shāng liàng。

绝句七首

李之仪

斋盂洗罢日方中,帘影低回破睡风。zhāi yú xǐ bà rì fāng zhōng,lián yǐng dī huí pò shuì fēng。
试问新浮一瓯乳,何须亲到广寒宫。shì wèn xīn fú yī ōu rǔ,hé xū qīn dào guǎng hán gōng。

和张文潜赠杨妹

李之仪

草草声名等漏卮,相逢佳处暂舒眉。cǎo cǎo shēng míng děng lòu zhī,xiāng féng jiā chù zàn shū méi。
我方击节聊乘兴,君可忘忧莫见疑。wǒ fāng jī jié liáo chéng xīng,jūn kě wàng yōu mò jiàn yí。

宿观音寺三绝

李之仪

倦听帘间点滴声,栖禽初报晓来晴。juàn tīng lián jiān diǎn dī shēng,qī qín chū bào xiǎo lái qíng。
分明市合人争语,清浊高低各有情。fēn míng shì hé rén zhēng yǔ,qīng zhuó gāo dī gè yǒu qíng。

宿观音寺三绝

李之仪

乌啼鹊噪趁初晴,百舌新调燕羽轻。wū tí què zào chèn chū qíng,bǎi shé xīn diào yàn yǔ qīng。
滑滑竹鸡催布谷,声声鶗鴂唤流莺。huá huá zhú jī cuī bù gǔ,shēng shēng tí jué huàn liú yīng。

宿观音寺三绝

李之仪

留滞江南又一年,燕巢初就鹊声喧。liú zhì jiāng nán yòu yī nián,yàn cháo chū jiù què shēng xuān。
一番风竹摇窗外,犹冀曾来紫玉轩。yī fān fēng zhú yáo chuāng wài,yóu jì céng lái zǐ yù xuān。

谢范守惠鹅

李之仪

玉翎红觜小池中,双入筠笼寄病翁。yù líng hóng zī xiǎo chí zhōng,shuāng rù yún lóng jì bìng wēng。
不是山阴亲换得,自惭书学久无工。bù shì shān yīn qīn huàn dé,zì cán shū xué jiǔ wú gōng。

画鸭

李之仪

野塘溶漾夕阳时,风淡云闲草半攲。yě táng róng yàng xī yáng shí,fēng dàn yún xián cǎo bàn qī。
会得腾身振衣否,不教春色在花枝。huì dé téng shēn zhèn yī fǒu,bù jiào chūn sè zài huā zhī。

画鸭

李之仪

道人笔力与春争,五彩都将墨染成。dào rén bǐ lì yǔ chūn zhēng,wǔ cǎi dōu jiāng mò rǎn chéng。
新浴羽毛犹更葺,似疑颜色未分明。xīn yù yǔ máo yóu gèng qì,shì yí yán sè wèi fēn míng。

画鹅儿

李之仪

声里生涯壳外天,天真虽判尚茫然。shēng lǐ shēng yá ké wài tiān,tiān zhēn suī pàn shàng máng rán。
只应未解长依母,每向沙头独自眠。zhǐ yīng wèi jiě zhǎng yī mǔ,měi xiàng shā tóu dú zì mián。

画鹅

李之仪

人间今复见丹青,生意初侵造物灵。rén jiān jīn fù jiàn dān qīng,shēng yì chū qīn zào wù líng。
却笑山阴何所得,尚须辛苦写黄庭。què xiào shān yīn hé suǒ dé,shàng xū xīn kǔ xiě huáng tíng。