古诗词

谢深道问近况答之

宋自逊

芃芃秋草闭门深,世事年来口欲喑。péng péng qiū cǎo bì mén shēn,shì shì nián lái kǒu yù yīn。
文欠官衔谁着眼,命无时彩自劳心。wén qiàn guān xián shuí zhe yǎn,mìng wú shí cǎi zì láo xīn。
收书只愿儿能读,得酒惟须客共斟。shōu shū zhǐ yuàn ér néng dú,dé jiǔ wéi xū kè gòng zhēn。
幸有无弦琴挂壁,不容声处是知音。xìng yǒu wú xián qín guà bì,bù róng shēng chù shì zhī yīn。

宋自逊

[约公元一二oo年前后在世]字谦父,号壶山,南昌人。生卒年均不详,约宋宁宗庆元末前后在世。文笔高绝,当代名流皆敬爱之。与戴复古尤有交谊。他的词集名渔樵笛谱,《花庵词选》行于世。 宋自逊的作品>>

猜您喜欢

啄木吟

宋自逊

志非啄木在啄虫,利觜似染虫血红。zhì fēi zhuó mù zài zhuó chóng,lì zī shì rǎn chóng xuè hóng。
木外无虫虫在中,外视一啄殊不空。mù wài wú chóng chóng zài zhōng,wài shì yī zhuó shū bù kōng。
人嗟木皮遭啮毁,岂知虫多木心死。rén jiē mù pí zāo niè huǐ,qǐ zhī chóng duō mù xīn sǐ。
木心无蠹木乃荣,安得去国之蠹如此觜。mù xīn wú dù mù nǎi róng,ān dé qù guó zhī dù rú cǐ zī。

田家谣

宋自逊

清溪绕山流,茅屋瞰溪住。qīng xī rào shān liú,máo wū kàn xī zhù。
山田虽不多,荒年亦禾黍。shān tián suī bù duō,huāng nián yì hé shǔ。
有园不栽花,但种桑与苎。yǒu yuán bù zāi huā,dàn zhǒng sāng yǔ zhù。
有儿只为农,不士不商旅。yǒu ér zhǐ wèi nóng,bù shì bù shāng lǚ。
老翁雪满头,煮茗相劳抚。lǎo wēng xuě mǎn tóu,zhǔ míng xiāng láo fǔ。
问我从何来,今将去何所。wèn wǒ cóng hé lái,jīn jiāng qù hé suǒ。
日月如飞梭,人生几寒暑。rì yuè rú fēi suō,rén shēng jǐ hán shǔ。
浮名底须求,求之亦何补。fú míng dǐ xū qiú,qiú zhī yì hé bǔ。
我见贪名人,名成隔千古。wǒ jiàn tān míng rén,míng chéng gé qiān gǔ。
微利不足营,营之徒自苦。wēi lì bù zú yíng,yíng zhī tú zì kǔ。
我见嗜利人,甘作守钱虏。wǒ jiàn shì lì rén,gān zuò shǒu qián lǔ。
青山冢累累,今古一抔土。qīng shān zhǒng lèi lèi,jīn gǔ yī póu tǔ。
勉我勤归鞯,风雪岁云暮。miǎn wǒ qín guī jiān,fēng xuě suì yún mù。
因作田家谣,备述老翁语。yīn zuò tián jiā yáo,bèi shù lǎo wēng yǔ。
32123