古诗词

忆旧游·咏灯花

刘基

正良宵过雨,玉漏传声,罗幌无风。zhèng liáng xiāo guò yǔ,yù lòu chuán shēng,luó huǎng wú fēng。
梦觉青釭里,有金葩璀璨,琼蕊珑?。mèng jué qīng gāng lǐ,yǒu jīn pā cuǐ càn,qióng ruǐ lóng cōng。
翠翘隐映丹凤,摇曳碧云中。cuì qiào yǐn yìng dān fèng,yáo yè bì yún zhōng。
似瑞霭含星,轻霞晕月,霁景摛虹。shì ruì ǎi hán xīng,qīng xiá yūn yuè,jì jǐng chī hóng。
离人最多感,况四壁萧条,惟有吟虫。lí rén zuì duō gǎn,kuàng sì bì xiāo tiáo,wéi yǒu yín chóng。
想像长门殿,怨佳期冰泮,芳意烟空。xiǎng xiàng zhǎng mén diàn,yuàn jiā qī bīng pàn,fāng yì yān kōng。
强将片影相对,清泪湿铅红。qiáng jiāng piàn yǐng xiāng duì,qīng lèi shī qiān hóng。
但暗自灰心,朱颜判却成老翁。dàn àn zì huī xīn,zhū yán pàn què chéng lǎo wēng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

送别

刘基

送别江头日欲沉,落湳风急鸟归林。sòng bié jiāng tóu rì yù chén,luò nǎn fēng jí niǎo guī lín。
秋云恰似人情薄,秋水还同客恨深。qiū yún qià shì rén qíng báo,qiū shuǐ hái tóng kè hèn shēn。

无寐

刘基

夜长无寐待鸣鸡,及至鸡鸣梦却迷。yè zhǎng wú mèi dài míng jī,jí zhì jī míng mèng què mí。
惊起朝阳斜照屋,一眉残月在天西。jīng qǐ cháo yáng xié zhào wū,yī méi cán yuè zài tiān xī。

夜坐二首

刘基

露泣寒螀唁断魂,风惊檐铎语黄昏。lù qì hán jiāng yàn duàn hún,fēng jīng yán duó yǔ huáng hūn。
羁愁悄悄成危坐,看尽空墙上月痕。jī chóu qiāo qiāo chéng wēi zuò,kàn jǐn kōng qiáng shàng yuè hén。

夜坐二首

刘基

虫响莓苔叶响廊,月光如雪露如霜。chóng xiǎng méi tái yè xiǎng láng,yuè guāng rú xuě lù rú shuāng。
铜壶管领催华发,一夜应添百刻长。tóng hú guǎn lǐng cuī huá fā,yī yè yīng tiān bǎi kè zhǎng。

栖乌

刘基

归雁将秋入楚天,薄云开月伴愁眠。guī yàn jiāng qiū rù chǔ tiān,báo yún kāi yuè bàn chóu mián。
露寒叶动栖乌起,一叫千声落枕边。lù hán yè dòng qī wū qǐ,yī jiào qiān shēng luò zhěn biān。

羲和

刘基

断梗枯茎付野蒿,冷风凉雨剥征袍。duàn gěng kū jīng fù yě hāo,lěng fēng liáng yǔ bō zhēng páo。
羲和只在嵎夷宿,自是金乌未发毛。xī hé zhǐ zài yú yí sù,zì shì jīn wū wèi fā máo。

纨扇

刘基

树头风露咽玄蝉,锦褥新张竹簟捐。shù tóu fēng lù yàn xuán chán,jǐn rù xīn zhāng zhú diàn juān。
纨扇团团霜雪色,好藏箧笥待明年。wán shàn tuán tuán shuāng xuě sè,hǎo cáng qiè sì dài míng nián。

漫成二首

刘基

沉水香销金博山,月满楼台深夜寒。chén shuǐ xiāng xiāo jīn bó shān,yuè mǎn lóu tái shēn yè hán。
瑶琴弦绝不可弹,叶落乌啼寻梦难。yáo qín xián jué bù kě dàn,yè luò wū tí xún mèng nán。

漫成二首

刘基

江水如天月如水,落叶萧萧夜风起。jiāng shuǐ rú tiān yuè rú shuǐ,luò yè xiāo xiāo yè fēng qǐ。
一寸愁心千万里,不见行人应未已。yī cùn chóu xīn qiān wàn lǐ,bù jiàn xíng rén yīng wèi yǐ。

咏史

刘基

六雄糜沸扰天纲,天下嗷嗷望禹汤。liù xióng mí fèi rǎo tiān gāng,tiān xià áo áo wàng yǔ tāng。
多事秦皇能一统,却教人忆楚怀王。duō shì qín huáng néng yī tǒng,què jiào rén yì chǔ huái wáng。

咏史

刘基

天与聪明作大君,应天在实岂虚文。tiān yǔ cōng míng zuò dà jūn,yīng tiān zài shí qǐ xū wén。
重瞳若解行仁义,不枉芒砀五色云。zhòng tóng ruò jiě xíng rén yì,bù wǎng máng dàng wǔ sè yún。

有感

刘基

焚书千古讶嬴秦,逃难茫茫走缙绅。fén shū qiān gǔ yà yíng qín,táo nán máng máng zǒu jìn shēn。
尚忆商山近京洛,白头容得采芝人。shàng yì shāng shān jìn jīng luò,bái tóu róng dé cǎi zhī rén。

有感

刘基

甲楯孤栖死不疑,那将宗社换西施。jiǎ dùn gū qī sǐ bù yí,nà jiāng zōng shè huàn xī shī。
想应尝胆秋风夜,恰似无忘携李时。xiǎng yīng cháng dǎn qiū fēng yè,qià shì wú wàng xié lǐ shí。

有感

刘基

鸿雁来时月满天,客途僮仆自相怜。hóng yàn lái shí yuè mǎn tiān,kè tú tóng pū zì xiāng lián。
荒村触眼惟茅屋,榆柳萧疏起暮烟。huāng cūn chù yǎn wéi máo wū,yú liǔ xiāo shū qǐ mù yān。

有感

刘基

黍穗高低菊有华,廛居恰似野人家。shǔ suì gāo dī jú yǒu huá,chán jū qià shì yě rén jiā。
夕阳日向西墙过,只为微生换鬓华。xī yáng rì xiàng xī qiáng guò,zhǐ wèi wēi shēng huàn bìn huá。