古诗词

罗尚书挽诗三首

洪适

连蹇鱼符忝,宗师藻鉴亡。lián jiǎn yú fú tiǎn,zōng shī zǎo jiàn wáng。
但瞻杨子宅,莫避盖公堂。dàn zhān yáng zi zhái,mò bì gài gōng táng。
远水松区对,东风绋路长。yuǎn shuǐ sōng qū duì,dōng fēng fú lù zhǎng。
九原精爽在,遗恨一庄荒。jiǔ yuán jīng shuǎng zài,yí hèn yī zhuāng huāng。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

蔡瞻明寺丞有诗见简次其韵

洪适

漱芳倾液饱心胸,久矣高名在郢中。shù fāng qīng yè bǎo xīn xiōng,jiǔ yǐ gāo míng zài yǐng zhōng。
遂请丛祠方养气,卜居萧寺且谈空。suì qǐng cóng cí fāng yǎng qì,bo jū xiāo sì qiě tán kōng。
结交许入芝兰室,招隐奚须桑苎翁。jié jiāo xǔ rù zhī lán shì,zhāo yǐn xī xū sāng zhù wēng。
妙语鼎来惊创见,益惭白豕过河东。miào yǔ dǐng lái jīng chuàng jiàn,yì cán bái shǐ guò hé dōng。

酬李举之

洪适

象载凝华落笔工,一时英妙盍居中。xiàng zài níng huá luò bǐ gōng,yī shí yīng miào hé jū zhōng。
交情耐久惟同味,诗意求新更凿空。jiāo qíng nài jiǔ wéi tóng wèi,shī yì qiú xīn gèng záo kōng。
挥麈宁谈阿堵物,联珠不数嗫嚅翁。huī zhǔ níng tán ā dǔ wù,lián zhū bù shù niè rú wēng。
文成间被鸡林得,复有声名到海东。wén chéng jiān bèi jī lín dé,fù yǒu shēng míng dào hǎi dōng。

次韵曹功显都承赏梅

洪适

纷纷凡卉怯严冬,独有清姿对雪中。fēn fēn fán huì qiè yán dōng,dú yǒu qīng zī duì xuě zhōng。
拂幌更宜妆妩媚,巡檐谁惮履穿空。fú huǎng gèng yí zhuāng wǔ mèi,xún yán shuí dàn lǚ chuān kōng。
南来未见传声使,东望方思避俗翁。nán lái wèi jiàn chuán shēng shǐ,dōng wàng fāng sī bì sú wēng。
闻道联镳得幽趣,无因同醉玉堂东。wén dào lián biāo dé yōu qù,wú yīn tóng zuì yù táng dōng。

夜饮药寮次景思韵

洪适

主人知我乐郊居,药圃嘉招走尺书。zhǔ rén zhī wǒ lè jiāo jū,yào pǔ jiā zhāo zǒu chǐ shū。
笑语池边欣促席,醉归林下却肩舆。xiào yǔ chí biān xīn cù xí,zuì guī lín xià què jiān yú。
正闻雁过猿啼后,更是风清月白初。zhèng wén yàn guò yuán tí hòu,gèng shì fēng qīng yuè bái chū。
见说长安消息近,却须高兴谢鲈鱼。jiàn shuō zhǎng ān xiāo xī jìn,què xū gāo xīng xiè lú yú。

行县道中寄曾谹父

洪适

云山初见非昔游,一瞬不许回双眸。yún shān chū jiàn fēi xī yóu,yī shùn bù xǔ huí shuāng móu。
二年佐州已强半,七月行县难罢休。èr nián zuǒ zhōu yǐ qiáng bàn,qī yuè xíng xiàn nán bà xiū。
溅溅微溜响萦谷,薿薿多稼光盈畴。jiàn jiàn wēi liū xiǎng yíng gǔ,nǐ nǐ duō jià guāng yíng chóu。
兵厨愿留一樽酒,霜螯醉嚼期中秋。bīng chú yuàn liú yī zūn jiǔ,shuāng áo zuì jué qī zhōng qiū。

怀孙邦求

洪适

酒开桑落泛觥觓,行子驱车恨不留。jiǔ kāi sāng luò fàn gōng qiú,xíng zi qū chē hèn bù liú。
雁塔自是丈人行,麟台更参儒者流。yàn tǎ zì shì zhàng rén xíng,lín tái gèng cān rú zhě liú。
官居二年有十月,别思一日真三秋。guān jū èr nián yǒu shí yuè,bié sī yī rì zhēn sān qiū。
冰轮今已可人意,何时来赏城东楼。bīng lún jīn yǐ kě rén yì,hé shí lái shǎng chéng dōng lóu。

宿广润寺书伦上人灵云庵

洪适

宝地深深俯碧潭,有僧酌茶延我谈。bǎo dì shēn shēn fǔ bì tán,yǒu sēng zhuó chá yán wǒ tán。
千岩状秀蹑风磴,万竹含翠藏云庵。qiān yán zhuàng xiù niè fēng dèng,wàn zhú hán cuì cáng yún ān。
西来指柏本无著,一见悟桃须再参。xī lái zhǐ bǎi běn wú zhù,yī jiàn wù táo xū zài cān。
登临已是秋欲半,霜叶枝头才两三。dēng lín yǐ shì qiū yù bàn,shuāng yè zhī tóu cái liǎng sān。

摘星岭

洪适

披山凿道何崄巇,上摘星汉摩虹霓。pī shān záo dào hé xiǎn xī,shàng zhāi xīng hàn mó hóng ní。
七襄终日往曾问,一握去天今可跻。qī xiāng zhōng rì wǎng céng wèn,yī wò qù tiān jīn kě jī。
叱驭已排萝蔓去,下车不复烟云迷。chì yù yǐ pái luó màn qù,xià chē bù fù yān yún mí。
举头此际长安远,愿借六翮凌丹梯。jǔ tóu cǐ jì zhǎng ān yuǎn,yuàn jiè liù hé líng dān tī。

留别县僚

洪适

满城鼓吹出林坰,珍重来思此日情。mǎn chéng gǔ chuī chū lín jiōng,zhēn zhòng lái sī cǐ rì qíng。
共说栖鸾留政迹,自怜展骥坠家声。gòng shuō qī luán liú zhèng jì,zì lián zhǎn jì zhuì jiā shēng。
一时宦侣推儒雅,百里民编乐治平。yī shí huàn lǚ tuī rú yǎ,bǎi lǐ mín biān lè zhì píng。
山意川容若相挽,不堪整驾问归程。shān yì chuān róng ruò xiāng wǎn,bù kān zhěng jià wèn guī chéng。

山行遇雨

洪适

天公作意轰雷霆,风雨骤至神如兵。tiān gōng zuò yì hōng léi tíng,fēng yǔ zhòu zhì shén rú bīng。
翻手为云只俄顷,举头见日尤精明。fān shǒu wèi yún zhǐ é qǐng,jǔ tóu jiàn rì yóu jīng míng。
蚁君一战方奏凯,鸠妇复还已和鸣。yǐ jūn yī zhàn fāng zòu kǎi,jiū fù fù hái yǐ hé míng。
税驾欲投佳处所,林间隐隐疏钟声。shuì jià yù tóu jiā chù suǒ,lín jiān yǐn yǐn shū zhōng shēng。

蔡瞻明以诗还行邑鄙卷次韵谢之

洪适

凉秋野趣已萧骚,方驾看山念我曹。liáng qiū yě qù yǐ xiāo sāo,fāng jià kàn shān niàn wǒ cáo。
十日空归才每下,一篇来况曲弥高。shí rì kōng guī cái měi xià,yī piān lái kuàng qū mí gāo。
词华若我惭雌霓,笔力惟公掣巨鳌。cí huá ruò wǒ cán cí ní,bǐ lì wéi gōng chè jù áo。
欲作歌诗兴协律,清朝今日有王褒。yù zuò gē shī xīng xié lǜ,qīng cháo jīn rì yǒu wáng bāo。

酬李举之用前韵见寄

洪适

阅尽千峰不惮劳,归来文墨厌官曹。yuè jǐn qiān fēng bù dàn láo,guī lái wén mò yàn guān cáo。
浮槎问汉秋期近,埋剑冲星夜气高。fú chá wèn hàn qiū qī jìn,mái jiàn chōng xīng yè qì gāo。
那复精思如吐凤,初无壮志欲乘鳌。nà fù jīng sī rú tǔ fèng,chū wú zhuàng zhì yù chéng áo。
诗坛轩轾归题品,滥得阳秋一字褒。shī tán xuān zhì guī tí pǐn,làn dé yáng qiū yī zì bāo。

褒字诗已得十二章请各赋其一以足巨鳌

洪适

纷纷吏道夸吹毛,未肯留心效此曹。fēn fēn lì dào kuā chuī máo,wèi kěn liú xīn xiào cǐ cáo。
象齿好辞降二妙,鲈鱼归思羡三高。xiàng chǐ hǎo cí jiàng èr miào,lú yú guī sī xiàn sān gāo。
吟毫未秃一千兔,诗轴须联十五鳌。yín háo wèi tū yī qiān tù,shī zhóu xū lián shí wǔ áo。
敢道严霜起中夏,益知趁韵有龙褒。gǎn dào yán shuāng qǐ zhōng xià,yì zhī chèn yùn yǒu lóng bāo。

次韵酬丁致远司户

洪适

翰墨场中识面初,珠玑粲粲似相如。hàn mò chǎng zhōng shí miàn chū,zhū jī càn càn shì xiāng rú。
盍簪多士登台省,却掾诸曹亲簿书。hé zān duō shì dēng tái shěng,què yuàn zhū cáo qīn bù shū。
白社不妨闲泚笔,赤城更好命巾车。bái shè bù fáng xián cǐ bǐ,chì chéng gèng hǎo mìng jīn chē。
寸心淟汩方茅塞,快读新诗得剪除。cùn xīn tiǎn gǔ fāng máo sāi,kuài dú xīn shī dé jiǎn chú。

九日官舍种竹

洪适

独整陈编对北窗,烟云浑欲助凄凉。dú zhěng chén biān duì běi chuāng,yān yún hún yù zhù qī liáng。
庭前且使竹交翠,篱下从他菊自黄。tíng qián qiě shǐ zhú jiāo cuì,lí xià cóng tā jú zì huáng。
远官只今同旅泊,壮怀谁复问行藏。yuǎn guān zhǐ jīn tóng lǚ pō,zhuàng huái shuí fù wèn xíng cáng。
携壶已失登临便,不待微吟恨夕阳。xié hú yǐ shī dēng lín biàn,bù dài wēi yín hèn xī yáng。