古诗词

陈左相挽诗三首

洪适

盛德波千顷,清风偃俊躔。shèng dé bō qiān qǐng,qīng fēng yǎn jùn chán。
两朝隆柱石,四海入陶甄。liǎng cháo lóng zhù shí,sì hǎi rù táo zhēn。
致主唐虞上,齐名房杜前。zhì zhǔ táng yú shàng,qí míng fáng dù qián。
期颐悭上寿,底处问苍天。qī yí qiān shàng shòu,dǐ chù wèn cāng tiān。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

答木缊之用前韵见寄

洪适

魁星秀句挟东风,便觉阳春变盛冬。kuí xīng xiù jù xié dōng fēng,biàn jué yáng chūn biàn shèng dōng。
愧我供军侪绛灌,羡君汲古到羲农。kuì wǒ gōng jūn chái jiàng guàn,xiàn jūn jí gǔ dào xī nóng。
北邻再讲衣裳会,京口今为冠盖冲。běi lín zài jiǎng yī shang huì,jīng kǒu jīn wèi guān gài chōng。
已具扁舟勇归去,粲花清论度难逢。yǐ jù biǎn zhōu yǒng guī qù,càn huā qīng lùn dù nán féng。

小雨同裴弟深甫坚上人登新亭次韵

洪适

移梅种竹趁阳春,举目江山发兴新。yí méi zhǒng zhú chèn yáng chūn,jǔ mù jiāng shān fā xīng xīn。
曲槛疏窗那草草,飞檐碧瓦已鳞鳞。qū kǎn shū chuāng nà cǎo cǎo,fēi yán bì wǎ yǐ lín lín。
鼎来好语酬佳景,更有高僧话净因。dǐng lái hǎo yǔ chóu jiā jǐng,gèng yǒu gāo sēng huà jìng yīn。
步屧踌躇乌亦喜,不嫌风雨垫冠巾。bù xiè chóu chú wū yì xǐ,bù xián fēng yǔ diàn guān jīn。

过谷熟

洪适

玉帛齐盟亦可寻,东风著面客尘侵。yù bó qí méng yì kě xún,dōng fēng zhù miàn kè chén qīn。
隋堤望远人烟少,汴水流乾辙迹深。suí dī wàng yuǎn rén yān shǎo,biàn shuǐ liú qián zhé jì shēn。
桃李不言应感旧,山川无主祇伤今。táo lǐ bù yán yīng gǎn jiù,shān chuān wú zhǔ qí shāng jīn。
遗民久厌腥膻苦,辟国谋乖负此心。yí mín jiǔ yàn xīng shān kǔ,pì guó móu guāi fù cǐ xīn。

次韵马上偶成

洪适

天遣祥风扫塞氛,越疆轺传礼仪新。tiān qiǎn xiáng fēng sǎo sāi fēn,yuè jiāng yáo chuán lǐ yí xīn。
御戎可鉴秦无策,觇国谁夸郑有人。yù róng kě jiàn qín wú cè,chān guó shuí kuā zhèng yǒu rén。
鸣鹤九皋闻彻响,翔龙千载仰攀鳞。míng hè jiǔ gāo wén chè xiǎng,xiáng lóng qiān zài yǎng pān lín。
垂鞭日日陪清话,谈笑成章泣鬼神。chuí biān rì rì péi qīng huà,tán xiào chéng zhāng qì guǐ shén。

过黄河用上介龙深甫迁居旧韵

洪适

风埃如雾满川黄,马上朝来识太行。fēng āi rú wù mǎn chuān huáng,mǎ shàng cháo lái shí tài xíng。
水泻浊河桥甚壮,沙连远塞路何长。shuǐ xiè zhuó hé qiáo shén zhuàng,shā lián yuǎn sāi lù hé zhǎng。
皇华复讲衣裳会,京阙今为毡罽乡。huáng huá fù jiǎng yī shang huì,jīng quē jīn wèi zhān jì xiāng。
夹道桑麻过千亩,野花时有一枝香。jiā dào sāng má guò qiān mǔ,yě huā shí yǒu yī zhī xiāng。

次韵讲武城

洪适

汉鼎三分霸业成,并吞犹未戒佳兵。hàn dǐng sān fēn bà yè chéng,bìng tūn yóu wèi jiè jiā bīng。
故城四壁存陈迹,荒冢千年断乐声。gù chéng sì bì cún chén jì,huāng zhǒng qiān nián duàn lè shēng。
何必枕戈防诡计,岂容横槊窃诗名。hé bì zhěn gē fáng guǐ jì,qǐ róng héng shuò qiè shī míng。
我来吊古停车辙,垄上农人也辍耕。wǒ lái diào gǔ tíng chē zhé,lǒng shàng nóng rén yě chuò gēng。

次韵回程至涿鹿

洪适

回首燕然日再西,一杯相属使轺归。huí shǒu yàn rán rì zài xī,yī bēi xiāng shǔ shǐ yáo guī。
残花媚野不妨好,倦鸟投林自在飞。cán huā mèi yě bù fáng hǎo,juàn niǎo tóu lín zì zài fēi。
可惜光阴销客枕,不嫌尘土染征衣。kě xī guāng yīn xiāo kè zhěn,bù xián chén tǔ rǎn zhēng yī。
大明退直清和日,已约梯云访翠微。dà míng tuì zhí qīng hé rì,yǐ yuē tī yún fǎng cuì wēi。

次韵中山雨后

洪适

好雨连宵鸠唤晴,晓行襟袂有馀清。hǎo yǔ lián xiāo jiū huàn qíng,xiǎo xíng jīn mèi yǒu yú qīng。
远游朔塞殊风景,梦到东阡看火耕。yuǎn yóu shuò sāi shū fēng jǐng,mèng dào dōng qiān kàn huǒ gēng。
红退桃蹊三月晚,绿添麦垄一川平。hóng tuì táo qī sān yuè wǎn,lǜ tiān mài lǒng yī chuān píng。
纤尘不逐车轮起,喜听驱驴叱马声。xiān chén bù zhú chē lún qǐ,xǐ tīng qū lǘ chì mǎ shēng。

次韵南京道中

洪适

密叶成阴行路宽,鸠鸣莺啭足开颜。mì yè chéng yīn xíng lù kuān,jiū míng yīng zhuàn zú kāi yán。
半涂泥滑夜来雨,数片云飞何处山。bàn tú ní huá yè lái yǔ,shù piàn yún fēi hé chù shān。
薄暮每寻樽俎共,残春能伴节旄还。báo mù měi xún zūn zǔ gòng,cán chūn néng bàn jié máo hái。
尘襟好濯西湖水,偷取禅房一日闲。chén jīn hǎo zhuó xī hú shuǐ,tōu qǔ chán fáng yī rì xián。

次韵游臞庵不果

洪适

水纹如縠送归船,渐近觚棱尺五天。shuǐ wén rú hú sòng guī chuán,jiàn jìn gū léng chǐ wǔ tiān。
适意莼鲈公有兴,寻盟鸥鸟我无缘。shì yì chún lú gōng yǒu xīng,xún méng ōu niǎo wǒ wú yuán。
远怀并辔穿红皱,近阻携筇款碧鲜。yuǎn huái bìng pèi chuān hóng zhòu,jìn zǔ xié qióng kuǎn bì xiān。
却待湖山最高处,醉中一笑挹臞仙。què dài hú shān zuì gāo chù,zuì zhōng yī xiào yì qú xiān。

寄别景卢

洪适

禹穴遗书不可寻,坐看绿叶再成林。yǔ xué yí shū bù kě xún,zuò kàn lǜ yè zài chéng lín。
千岩竞秀非吾土,三径就荒劳我心。qiān yán jìng xiù fēi wú tǔ,sān jìng jiù huāng láo wǒ xīn。
谁是周人思召伯,今无老叟出山阴。shuí shì zhōu rén sī zhào bó,jīn wú lǎo sǒu chū shān yīn。
台阶稳上添花萼,时倩来鸿续好音。tái jiē wěn shàng tiān huā è,shí qiàn lái hóng xù hǎo yīn。

登芝榭见景卢所增月台

洪适

台榭相望闻语声,茹芝观月有馀清。tái xiè xiāng wàng wén yǔ shēng,rú zhī guān yuè yǒu yú qīng。
旁连小隐分三径,细数修篁限一城。páng lián xiǎo yǐn fēn sān jìng,xì shù xiū huáng xiàn yī chéng。
日日杖头思径醉,年年铛脚玩欣荣。rì rì zhàng tóu sī jìng zuì,nián nián dāng jiǎo wán xīn róng。
谁人知我归欤乐,趁此登临未惮行。shuí rén zhī wǒ guī yú lè,chèn cǐ dēng lín wèi dàn xíng。

许倩报白榴已得玉茗未谐以诗趣之

洪适

万里移根安石国,何年傅粉未知名。wàn lǐ yí gēn ān shí guó,hé nián fù fěn wèi zhī míng。
须邀玉茗来岩壑,便结琼花作弟兄。xū yāo yù míng lái yán hè,biàn jié qióng huā zuò dì xiōng。
诗客定疑天外得,园人已办腊前迎。shī kè dìng yí tiān wài dé,yuán rén yǐ bàn là qián yíng。
东家阿措休相妒,不学秾妆照眼明。dōng jiā ā cuò xiū xiāng dù,bù xué nóng zhuāng zhào yǎn míng。

次韵景卢喜得安州牡丹

洪适

洛中花信已沉声,泾渭宁分浊与清。luò zhōng huā xìn yǐ chén shēng,jīng wèi níng fēn zhuó yǔ qīng。
近出黟山空接壤,远来安陆比连城。jìn chū yī shān kōng jiē rǎng,yuǎn lái ān lù bǐ lián chéng。
虚坛仅免游人问,浪蕊从教著处荣。xū tán jǐn miǎn yóu rén wèn,làng ruǐ cóng jiào zhù chù róng。
更欲丁宁新芍药,莫夸多少便横行。gèng yù dīng níng xīn sháo yào,mò kuā duō shǎo biàn héng xíng。

次韵景卢野处解嘲之什

洪适

地偏不接市廛声,古木参天鹤唳清。dì piān bù jiē shì chán shēng,gǔ mù cān tiān hè lì qīng。
台榭迥穷千里目,诗章突过五言城。tái xiè jiǒng qióng qiān lǐ mù,shī zhāng tū guò wǔ yán chéng。
花移琼树真无敌,酒换金貂未足荣。huā yí qióng shù zhēn wú dí,jiǔ huàn jīn diāo wèi zú róng。
灯火归时笙管作,解嘲何事有歌行。dēng huǒ guī shí shēng guǎn zuò,jiě cháo hé shì yǒu gē xíng。