古诗词

雪诗用晁无咎韵

洪适

密雪舞冬昼,祁寒反夏炎。mì xuě wǔ dōng zhòu,qí hán fǎn xià yán。
竹枝低未湿,梅萼莹先沾。zhú zhī dī wèi shī,méi è yíng xiān zhān。
怯冷昂肩立,欣繁矫首瞻。qiè lěng áng jiān lì,xīn fán jiǎo shǒu zhān。
随风方北渡,际海必东渐。suí fēng fāng běi dù,jì hǎi bì dōng jiàn。
轩簸来如掺,缤纷势转严。xuān bǒ lái rú càn,bīn fēn shì zhuǎn yán。
枯荄新点缀,曲砌巧增添。kū gāi xīn diǎn zhuì,qū qì qiǎo zēng tiān。
伺隙花穿户,承隅箸插檐。cì xì huā chuān hù,chéng yú zhù chā yán。
高飞迷皎鹤,夜影逼清蟾。gāo fēi mí jiǎo hè,yè yǐng bī qīng chán。
砧净绡横石,窗虚粉杂奁。zhēn jìng xiāo héng shí,chuāng xū fěn zá lián。
昆丘千璧碎,武库五兵铦。kūn qiū qiān bì suì,wǔ kù wǔ bīng xiān。
烟径杨吹絮,香蹊蝶奋髯。yān jìng yáng chuī xù,xiāng qī dié fèn rán。
鲸鲵陆骨腐,鹄鹭野翎爓。jīng ní lù gǔ fǔ,gǔ lù yě líng yàn。
白发秦人遁,厖眉汉尉潜。bái fā qín rén dùn,páng méi hàn wèi qián。
渍蚕功孰及,平地瑞初占。zì cán gōng shú jí,píng dì ruì chū zhàn。
窖卧行人节,门扃志士恬。jiào wò xíng rén jié,mén jiōng zhì shì tián。
已甘穿履困,奚避割毡嫌。yǐ gān chuān lǚ kùn,xī bì gē zhān xián。
醉慕双螯毕,寒怀五绔廉。zuì mù shuāng áo bì,hán huái wǔ kù lián。
飘飖疑宓女,刻画谢无盐。piāo yáo yí mì nǚ,kè huà xiè wú yán。
河阔凝新浪,峰高失旧尖。hé kuò níng xīn làng,fēng gāo shī jiù jiān。
山阴宾欲返,淮右寇将歼。shān yīn bīn yù fǎn,huái yòu kòu jiāng jiān。
穆满三章著,宣温五板兼。mù mǎn sān zhāng zhù,xuān wēn wǔ bǎn jiān。
君恩捐卫粟,天意绝齐痁。jūn ēn juān wèi sù,tiān yì jué qí shān。
江上蓑堪画,篱间氅可觇。jiāng shàng suō kān huà,lí jiān chǎng kě chān。
客观眸已眩,儿咀手频拈。kè guān móu yǐ xuàn,ér jǔ shǒu pín niān。
足没寻萱屐,腰闲刈藿镰。zú méi xún xuān jī,yāo xián yì huò lián。
马驰毛愈素,乌啄首难黔。mǎ chí máo yù sù,wū zhuó shǒu nán qián。
冻折骚人笔,光临织妇幨。dòng zhé sāo rén bǐ,guāng lín zhī fù chān。
螟牟宁待火,疫疠讵烦砭。míng móu níng dài huǒ,yì lì jù fán biān。
甲长寒蔬细,根肥宿麦纤。jiǎ zhǎng hán shū xì,gēn féi sù mài xiān。
年丰虽欲颂,神助愧江淹。nián fēng suī yù sòng,shén zhù kuì jiāng yān。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

次韵村店得牡丹

洪适

花品称王擅洛京,朱朱白白莫齐名。huā pǐn chēng wáng shàn luò jīng,zhū zhū bái bái mò qí míng。
相逢河朔春将暮,半吐檀心若有情。xiāng féng hé shuò chūn jiāng mù,bàn tǔ tán xīn ruò yǒu qíng。

次韵陈留闻莺

洪适

恰恰啼莺马上听,凝云欲雨晓寒轻。qià qià tí yīng mǎ shàng tīng,níng yún yù yǔ xiǎo hán qīng。
满郊碧草皆春色,只欠山光与水声。mǎn jiāo bì cǎo jiē chūn sè,zhǐ qiàn shān guāng yǔ shuǐ shēng。

蓝宪遣人往吴门移洛花未至而去

洪适

雒京隔绝花难得,茂苑移将信已通。luò jīng gé jué huā nán dé,mào yuàn yí jiāng xìn yǐ tōng。
世事好乖犹献鹄,雕栏不用怨东风。shì shì hǎo guāi yóu xiàn gǔ,diāo lán bù yòng yuàn dōng fēng。

蓝宪遣人往吴门移洛花未至而去

洪适

新坛巧斫列东西,准拟看花倒接篱。xīn tán qiǎo zhuó liè dōng xī,zhǔn nǐ kàn huā dào jiē lí。
交臂失之端可笑,傥来外物尽难期。jiāo bì shī zhī duān kě xiào,tǎng lái wài wù jǐn nán qī。

蓝宪遣人往吴门移洛花未至而去

洪适

三春桃李家家有,不费阳和特地恩。sān chūn táo lǐ jiā jiā yǒu,bù fèi yáng hé tè dì ēn。
名品异芳天亦靳,未教容易到丘园。míng pǐn yì fāng tiān yì jìn,wèi jiào róng yì dào qiū yuán。

忆城东来禽

洪适

远送来禽我独无,后来才得两三株。yuǎn sòng lái qín wǒ dú wú,hòu lái cái dé liǎng sān zhū。
隐园野处花难比,只恐人评棣萼图。yǐn yuán yě chù huā nán bǐ,zhǐ kǒng rén píng dì è tú。

忆古城柿

洪适

果园幽僻少能知,丹柿乌椑手自移。guǒ yuán yōu pì shǎo néng zhī,dān shì wū bēi shǒu zì yí。
欲学郑虔书坠叶,何人解有寄来时。yù xué zhèng qián shū zhuì yè,hé rén jiě yǒu jì lái shí。

忆隆庭竹

洪适

闻道隆庭竹满园,许分苍翠长儿孙。wén dào lóng tíng zhú mǎn yuán,xǔ fēn cāng cuì zhǎng ér sūn。
看看冬尽无消息,始信壮周是寓言。kàn kàn dōng jǐn wú xiāo xī,shǐ xìn zhuàng zhōu shì yù yán。

忆吴中洛花

洪适

书邮浸失鳞鸿约,栏槛长教蜂蝶猜。shū yóu jìn shī lín hóng yuē,lán kǎn zhǎng jiào fēng dié cāi。
待拟子虚乌有赋,东宾仍遣耳孙来。dài nǐ zi xū wū yǒu fù,dōng bīn réng qiǎn ěr sūn lái。

戏孙陈二弟

洪适

城东卜筑有期无,须为檐楹动百株。chéng dōng bo zhù yǒu qī wú,xū wèi yán yíng dòng bǎi zhū。
可忍非时归爨下,合尖何似助浮图。kě rěn fēi shí guī cuàn xià,hé jiān hé shì zhù fú tú。

戏孙陈二弟

洪适

古城栽种畏人知,定是根盘不可移。gǔ chéng zāi zhǒng wèi rén zhī,dìng shì gēn pán bù kě yí。
车载斗量稗贩走,果纲却有入州时。chē zài dòu liàng bài fàn zǒu,guǒ gāng què yǒu rù zhōu shí。

戏孙陈二弟

洪适

傍巘经营杂果园,翻愁它日逐王孙。bàng yǎn jīng yíng zá guǒ yuán,fān chóu tā rì zhú wáng sūn。
不如种竹招风月,此意难逢俗子言。bù rú zhǒng zhú zhāo fēng yuè,cǐ yì nán féng sú zi yán。

戏孙陈二弟

洪适

林居草创名花少,柳径苔生过客猜。lín jū cǎo chuàng míng huā shǎo,liǔ jìng tái shēng guò kè cāi。
不管空言无实惠,只嫌巧取近嗟来。bù guǎn kōng yán wú shí huì,zhǐ xián qiǎo qǔ jìn jiē lái。

再赋

洪适

外求它壤曾攀桂,近舍家园尚守株。wài qiú tā rǎng céng pān guì,jìn shě jiā yuán shàng shǒu zhū。
待得枝头如赤柰,却来看我百花图。dài dé zhī tóu rú chì nài,què lái kàn wǒ bǎi huā tú。

再赋

洪适

圃在前村若个知,山逢愚叟会须移。pǔ zài qián cūn ruò gè zhī,shān féng yú sǒu huì xū yí。
前言戏耳君休怪,七绝成阴自有时。qián yán xì ěr jūn xiū guài,qī jué chéng yīn zì yǒu shí。