古诗词

前韵虽险用之未尽掇其馀复成三百言

洪适

一苦寒威重,清晨雨脚□。yī kǔ hán wēi zhòng,qīng chén yǔ jiǎo。
严风号宇宙,飞雪下闾阎。yán fēng hào yǔ zhòu,fēi xuě xià lǘ yán。
布地盐初撒,穿帷粉乍黏。bù dì yán chū sā,chuān wéi fěn zhà nián。
裴回轻点袖,萦积满盈檐。péi huí qīng diǎn xiù,yíng jī mǎn yíng yán。
骋巧飘虽急,乘危势或沾。chěng qiǎo piāo suī jí,chéng wēi shì huò zhān。
梨花芳小圃,桂魄射疏帘。lí huā fāng xiǎo pǔ,guì pò shè shū lián。
烟湿茶翁灶,竿低酒舍帘。yān shī chá wēng zào,gān dī jiǔ shě lián。
清泉埋沼沚,苍干耸楩楠。qīng quán mái zhǎo zhǐ,cāng gàn sǒng pián nán。
玉匝齐君履,银封鲁国詹。yù zā qí jūn lǚ,yín fēng lǔ guó zhān。
盆收新琢璧,阶展未裁缣。pén shōu xīn zuó bì,jiē zhǎn wèi cái jiān。
木杪疑飞絮,江干杂秀蒹。mù miǎo yí fēi xù,jiāng gàn zá xiù jiān。
正随云阵合,未放日光暹。zhèng suí yún zhèn hé,wèi fàng rì guāng xiān。
处壮山屠虎,高兴泽殪蚺。chù zhuàng shān tú hǔ,gāo xīng zé yì rán。
重巅闻折木,邃野绝飞鹣。zhòng diān wén zhé mù,suì yě jué fēi jiān。
隼击翎添厉,鳞藏口敢噞。sǔn jī líng tiān lì,lín cáng kǒu gǎn yǎn。
狼随姬满驾,鹊集叔才苫。láng suí jī mǎn jià,què jí shū cái shān。
授简词臣敏,乘车海若谦。shòu jiǎn cí chén mǐn,chéng chē hǎi ruò qiān。
汉传王母绛,周贡嵰山甜。hàn chuán wáng mǔ jiàng,zhōu gòng qiǎn shān tián。
王脧师方整,高昌众欲熸。wáng juān shī fāng zhěng,gāo chāng zhòng yù jiān。
汉光开帝业,苏烈贯兵钤。hàn guāng kāi dì yè,sū liè guàn bīng qián。
豹曳荆人舄,牙抽孙子签。bào yè jīng rén xì,yá chōu sūn zi qiān。
肤寒方起粟,手坼正忧?。fū hán fāng qǐ sù,shǒu chè zhèng yōu rán。
挟纩冬裘燠,倾罍夜饮厌。xié kuàng dōng qiú yù,qīng léi yè yǐn yàn。
寒光欺宝鉴,素质夺朱綅。hán guāng qī bǎo jiàn,sù zhì duó zhū qīn。
犬喜蹄方逞,儿餐舌未钳。quǎn xǐ tí fāng chěng,ér cān shé wèi qián。
梅林催皑皑,麦垄长蔪蔪。méi lín cuī ái ái,mài lǒng zhǎng jiàn jiàn。
罝兔难探穴,叉鱼已溉鬵。jū tù nán tàn xué,chā yú yǐ gài qín。
鸱蹲饥愈噪,马缩冻难钳。chī dūn jī yù zào,mǎ suō dòng nán qián。
见晛将消释,歌诗兴佞憸。jiàn xiàn jiāng xiāo shì,gē shī xīng nìng xiān。
妍辞惭谢客,讵敢示群佥。yán cí cán xiè kè,jù gǎn shì qún qiān。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

山居二十咏山居

洪适

锦衾铺绿野,山麝可曾眠。jǐn qīn pù lǜ yě,shān shè kě céng mián。
蕙帐尘凝席,花残鹤惘然。huì zhàng chén níng xí,huā cán hè wǎng rán。

山居二十咏山居

洪适

花涵百日红,色到三秋重。huā hán bǎi rì hóng,sè dào sān qiū zhòng。
叶大好题诗,丛卑难集凤。yè dà hǎo tí shī,cóng bēi nán jí fèng。

山居二十咏山居

洪适

犀角透鱼龙,石肌蕴星斗。xī jiǎo tòu yú lóng,shí jī yùn xīng dòu。
亦有无情花,枝头鱼贯柳。yì yǒu wú qíng huā,zhī tóu yú guàn liǔ。

山居二十咏山居

洪适

竹外霞为幄,花间锦作篱。zhú wài xiá wèi wò,huā jiān jǐn zuò lí。
离宫多怨女,吃吃竟亡隋。lí gōng duō yuàn nǚ,chī chī jìng wáng suí。

山居二十咏山居

洪适

桃杏正酣酣,光春当仲月。táo xìng zhèng hān hān,guāng chūn dāng zhòng yuè。
吐艳既后时,嘉名安可窃。tǔ yàn jì hòu shí,jiā míng ān kě qiè。

山居二十咏山居

洪适

经时久枯槁,得水即青葱。jīng shí jiǔ kū gǎo,dé shuǐ jí qīng cōng。
起死医无药,返魂香有功。qǐ sǐ yī wú yào,fǎn hún xiāng yǒu gōng。

山居二十咏山居

洪适

叶生新易旧,岁寒凋独后。yè shēng xīn yì jiù,suì hán diāo dú hòu。
不改四时柯,贤言非圣耦。bù gǎi sì shí kē,xián yán fēi shèng ǒu。

山居二十咏山居

洪适

蕊碎叶伤多,风韵弗娱目。ruǐ suì yè shāng duō,fēng yùn fú yú mù。
独抱绝尘香,无心出幽谷。dú bào jué chén xiāng,wú xīn chū yōu gǔ。

山居二十咏山居

洪适

一气浃群芳,漫山踯躅黄。yī qì jiā qún fāng,màn shān zhí zhú huáng。
有谁相领略,自解度春光。yǒu shuí xiāng lǐng lüè,zì jiě dù chūn guāng。

山居二十咏山居

洪适

发生宁有种,滋蔓妨人路。fā shēng níng yǒu zhǒng,zī màn fáng rén lù。
不得十月霜,扫除难尽去。bù dé shí yuè shuāng,sǎo chú nán jǐn qù。

谢唐守送朱樱二绝句

洪适

铃斋一树滴阶春,翻走髹盘赠野人。líng zhāi yī shù dī jiē chūn,fān zǒu xiū pán zèng yě rén。
欲进曲生呼伯雅,却无樊素启丹唇。yù jìn qū shēng hū bó yǎ,què wú fán sù qǐ dān chún。

谢唐守送朱樱二绝句

洪适

乳酪醍醐僻郡无,多酸梅子岂吾徒。rǔ lào tí hú pì jùn wú,duō suān méi zi qǐ wú tú。
香擎翠笼青冥出,旧事从谁说上都。xiāng qíng cuì lóng qīng míng chū,jiù shì cóng shuí shuō shàng dōu。

读秦本纪

洪适

应侯一语幽宣后,长信蒙辜徙萯阳。yīng hóu yī yǔ yōu xuān hòu,zhǎng xìn méng gū xǐ fù yáng。
秦室无亲类枭獍,借箕谇语亦其常。qín shì wú qīn lèi xiāo jìng,jiè jī suì yǔ yì qí cháng。

侯生

洪适

淮阴束手九江闲,谁信功成颊舌间。huái yīn shù shǒu jiǔ jiāng xián,shuí xìn gōng chéng jiá shé jiān。
不惜鸿沟分二国,太公今日得生还。bù xī hóng gōu fēn èr guó,tài gōng jīn rì dé shēng hái。

楚怀王

洪适

武关谋诈却称臣,冤魄游魂尚在秦。wǔ guān móu zhà què chēng chén,yuān pò yóu hún shàng zài qín。
墓木萧条冢犹湿,流闻其子作昏姻。mù mù xiāo tiáo zhǒng yóu shī,liú wén qí zi zuò hūn yīn。