古诗词

重游南岳

范成大

舍舟得马如驭气,步入青松三十里。shě zhōu dé mǎ rú yù qì,bù rù qīng sōng sān shí lǐ。
我从蛮岭瘴烟来,不怕雨云埋岳趾。wǒ cóng mán lǐng zhàng yān lái,bù pà yǔ yún mái yuè zhǐ。
忆昔南征款庙庭,往来无恙神所祉。yì xī nán zhēng kuǎn miào tíng,wǎng lái wú yàng shén suǒ zhǐ。
当时已有归田愿,帝临此心如白水。dāng shí yǐ yǒu guī tián yuàn,dì lín cǐ xīn rú bái shuǐ。
煌煌南正馆于东,手握八觚温玉玺。huáng huáng nán zhèng guǎn yú dōng,shǒu wò bā gū wēn yù xǐ。
骏奔灊霍左右辅,好生不杀扶炎纪。jùn bēn qián huò zuǒ yòu fǔ,hǎo shēng bù shā fú yán jì。
崇禋竣事晓坛空,跻攀小试青鞋底。chóng yīn jùn shì xiǎo tán kōng,jī pān xiǎo shì qīng xié dǐ。
不知云磴几千丈,但见漫山白龙尾。bù zhī yún dèng jǐ qiān zhàng,dàn jiàn màn shān bái lóng wěi。
石头招我上南台,瑞应阑干天半倚。shí tóu zhāo wǒ shàng nán tái,ruì yīng lán gàn tiān bàn yǐ。
福严钟声过桥来,仿佛三生如梦里。fú yán zhōng shēng guò qiáo lái,fǎng fú sān shēng rú mèng lǐ。
堂中尊者已先去,苔锁岩扉何日启。táng zhōng zūn zhě yǐ xiān qù,tái suǒ yán fēi hé rì qǐ。
竹嫌硗确老逾瘦,松畏高寒蟠不起。zhú xián qiāo què lǎo yú shòu,sōng wèi gāo hán pán bù qǐ。
癯儒尚病怕深登,幽讨未穷行且止。qú rú shàng bìng pà shēn dēng,yōu tǎo wèi qióng xíng qiě zhǐ。
我评七十二高峰,郁律穹窿少观美。wǒ píng qī shí èr gāo fēng,yù lǜ qióng lóng shǎo guān měi。
俨然可瞻不可玩,往往雄尊如负扆。yǎn rán kě zhān bù kě wán,wǎng wǎng xióng zūn rú fù yǐ。
乃知岳镇盖深厚,不与他山争秀伟。nǎi zhī yuè zhèn gài shēn hòu,bù yǔ tā shān zhēng xiù wěi。
区区献状眩儿童,乳洞淡岩真戏耳。qū qū xiàn zhuàng xuàn ér tóng,rǔ dòng dàn yán zhēn xì ěr。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

病中绝句八首

范成大

檐头排溜密如帘,溪上层阴定解严。yán tóu pái liū mì rú lián,xī shàng céng yīn dìng jiě yán。
最是看山奇绝处,白云堆絮拥青尖。zuì shì kàn shān qí jué chù,bái yún duī xù yōng qīng jiān。

病中绝句八首

范成大

夜合梢头蘸紫茸,菉葱顶上拆黄封。yè hé shāo tóu zhàn zǐ rōng,lù cōng dǐng shàng chāi huáng fēng。
去年团扇题诗处,依旧疏帘细雨中。qù nián tuán shàn tí shī chù,yī jiù shū lián xì yǔ zhōng。

病中绝句八首

范成大

盆倾瓴建夜翻渠,绕屋蛙声一倍粗。pén qīng líng jiàn yè fān qú,rào wū wā shēng yī bèi cū。
想见西堂浑不睡,明朝踏湿看菖蒲。xiǎng jiàn xī táng hún bù shuì,míng cháo tà shī kàn chāng pú。

病中绝句八首

范成大

晴色先从喜鹊知,斜阳一抹照天西。qíng sè xiān cóng xǐ què zhī,xié yáng yī mǒ zhào tiān xī。
竹鸡何物能无赖,如许泥深更苦啼。zhú jī hé wù néng wú lài,rú xǔ ní shēn gèng kǔ tí。

高景庵泉亭

范成大

峰头挥手笑红尘,天入双眸洗翳昏。fēng tóu huī shǒu xiào hóng chén,tiān rù shuāng móu xǐ yì hūn。
万里西风熟粳稻,白云堆里著黄云。wàn lǐ xī fēng shú jīng dào,bái yún duī lǐ zhù huáng yún。

题记事册

范成大

北山山下小庵居,佛劫仙尘只故吾。běi shān shān xià xiǎo ān jū,fú jié xiān chén zhǐ gù wú。
八万四千空色界,不离一法认毗卢。bā wàn sì qiān kōng sè jiè,bù lí yī fǎ rèn pí lú。

次韵致远自毗陵见寄二首

范成大

黄鹄高飞碧落寒,向来山水梦惊残。huáng gǔ gāo fēi bì luò hán,xiàng lái shān shuǐ mèng jīng cán。
故情若问玄真子,依旧江头把钓竿。gù qíng ruò wèn xuán zhēn zi,yī jiù jiāng tóu bǎ diào gān。

次韵致远自毗陵见寄二首

范成大

新词一阕话羁愁,清似寒泉咽陇头。xīn cí yī què huà jī chóu,qīng shì hán quán yàn lǒng tóu。
官下有谁同此景,仲宣应是独登楼。guān xià yǒu shuí tóng cǐ jǐng,zhòng xuān yīng shì dú dēng lóu。

上沙遇雨快凉

范成大

刮地风来健葛衣,一凉便觉暑光低。guā dì fēng lái jiàn gé yī,yī liáng biàn jué shǔ guāng dī。
云头龙挂如垂箸,雨在中峰白塔西。yún tóu lóng guà rú chuí zhù,yǔ zài zhōng fēng bái tǎ xī。

自天平岭过高景庵

范成大

卓笔峰前树作团,天平岭上石成关。zhuó bǐ fēng qián shù zuò tuán,tiān píng lǐng shàng shí chéng guān。
绿阴匝地无人过,落日秋蝉满四山。lǜ yīn zā dì wú rén guò,luò rì qiū chán mǎn sì shān。

高景山夜归

范成大

伊轧篮舆草露间,夜凉月暗走孱颜。yī yà lán yú cǎo lù jiān,yè liáng yuè àn zǒu càn yán。
忽逢陂水明如镜,照见沉沉倒景山。hū féng bēi shuǐ míng rú jìng,zhào jiàn chén chén dào jǐng shān。

白云岭

范成大

路入千峰一线通,陆离长剑立天风。lù rù qiān fēng yī xiàn tōng,lù lí zhǎng jiàn lì tiān fēng。
五年领客题诗处,正在孤云乱石中。wǔ nián lǐng kè tí shī chù,zhèng zài gū yún luàn shí zhōng。

偃月泉

范成大

松风竹露午犹寒,知有龙蟠一掬悭。sōng fēng zhú lù wǔ yóu hán,zhī yǒu lóng pán yī jū qiān。
我欲今年来结夏,莫扃岫幌掩云关。wǒ yù jīn nián lái jié xià,mò jiōng xiù huǎng yǎn yún guān。

读唐太宗纪

范成大

宫府相图势不收,国家何有各身谋。gōng fǔ xiāng tú shì bù shōu,guó jiā hé yǒu gè shēn móu。
纵无管蔡当时例,业已弯弓肯罢休。zòng wú guǎn cài dāng shí lì,yè yǐ wān gōng kěn bà xiū。

读唐太宗纪

范成大

弟兄相贼斁天伦,自古无如舜苦辛。dì xiōng xiāng zéi yì tiān lún,zì gǔ wú rú shùn kǔ xīn。
掩井捐阶危万死,不闻亲杀鼻亭神。yǎn jǐng juān jiē wēi wàn sǐ,bù wén qīn shā bí tíng shén。