古诗词

爱雪歌

范成大

平生爱雪如子猷,江湖乘兴常泛舟。píng shēng ài xuě rú zi yóu,jiāng hú chéng xīng cháng fàn zhōu。
长篙斫冰阴火迸,玉板破碎凝不流。zhǎng gāo zhuó bīng yīn huǒ bèng,yù bǎn pò suì níng bù liú。
淙琤大响出船底,两舷戛击锵鸣球。cóng chēng dà xiǎng chū chuán dǐ,liǎng xián jiá jī qiāng míng qiú。
棹夫披蓑舞白凤,滩子挽繂拖素虬。zhào fū pī suō wǔ bái fèng,tān zi wǎn lǜ tuō sù qiú。
四开篷窗爱清供,风卷花絮飞来稠。sì kāi péng chuāng ài qīng gōng,fēng juǎn huā xù fēi lái chóu。
飘飘着衣宝唾住,片片入酒春酥浮。piāo piāo zhe yī bǎo tuò zhù,piàn piàn rù jiǔ chūn sū fú。
醉中榜入玉烟去,耳热不管寒飕飕。zuì zhōng bǎng rù yù yān qù,ěr rè bù guǎn hán sōu sōu。
大千空蒙到何许,日暮未肯回船头。dà qiān kōng méng dào hé xǔ,rì mù wèi kěn huí chuán tóu。
夜深冻合随处泊,歌呼达晓鱼龙愁。yè shēn dòng hé suí chù pō,gē hū dá xiǎo yú lóng chóu。
明朝掬雪颒且漱,挥毫落纸云烟遒。míng cháo jū xuě huì qiě shù,huī háo luò zhǐ yún yān qiú。
新诗往往成故事,至今句法留沧洲。xīn shī wǎng wǎng chéng gù shì,zhì jīn jù fǎ liú cāng zhōu。
推迁华年弦柱换,俯仰归鬓塘蒲秋。tuī qiān huá nián xián zhù huàn,fǔ yǎng guī bìn táng pú qiū。
晓衾闻雪亦健起,径欲一棹追昔游。xiǎo qīn wén xuě yì jiàn qǐ,jìng yù yī zhào zhuī xī yóu。
毡衫肨肛束浑脱,絮帽匼匝蒙兜鍪。zhān shān pàng gāng shù hún tuō,xù mào kē zā méng dōu móu。
十步出门九步坐,儿女遮说相苛留。shí bù chū mén jiǔ bù zuò,ér nǚ zhē shuō xiāng kē liú。
谓言此是少年事,岁晚牖户当绸缪。wèi yán cǐ shì shǎo nián shì,suì wǎn yǒu hù dāng chóu móu。
万景无穷鼎鼎至,百年有限垂垂休。wàn jǐng wú qióng dǐng dǐng zhì,bǎi nián yǒu xiàn chuí chuí xiū。
梦随落雁堕沙嘴,愁对饥鸱蹲瓦沟。mèng suí luò yàn duò shā zuǐ,chóu duì jī chī dūn wǎ gōu。
重寻胜践可复许,且挹清寒揩病眸。zhòng xún shèng jiàn kě fù xǔ,qiě yì qīng hán kāi bìng móu。
须臾未遽妨性命,呼童尽卷风帘钩。xū yú wèi jù fáng xìng mìng,hū tóng jǐn juǎn fēng lián gōu。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

次韵曾仲躬侍郎同登伏龟楼二绝

范成大

带束江淮翠岫围,掌窥台殿碧鳞差。dài shù jiāng huái cuì xiù wéi,zhǎng kuī tái diàn bì lín chà。
刘郎句里登临眼,压倒三江二水诗。liú láng jù lǐ dēng lín yǎn,yā dào sān jiāng èr shuǐ shī。

次韵曾仲躬侍郎同登伏龟楼二绝

范成大

古来游客谩西东,领会谁如我与公。gǔ lái yóu kè mán xī dōng,lǐng huì shuí rú wǒ yǔ gōng。
露坐绳床天不尽,绝胜帘雨栋云中。lù zuò shéng chuáng tiān bù jǐn,jué shèng lián yǔ dòng yún zhōng。

题李云叟画轴兼寄江安杨简卿明府二绝

范成大

苍烟枯木共荒寒,篱落堤湾汹涨湍。cāng yān kū mù gòng huāng hán,lí luò dī wān xiōng zhǎng tuān。
归路宛然归未得,闲将李叟画图看。guī lù wǎn rán guī wèi dé,xián jiāng lǐ sǒu huà tú kàn。

题李云叟画轴兼寄江安杨简卿明府二绝

范成大

新图来自雪边州,皴石枯槎笔最遒。xīn tú lái zì xuě biān zhōu,cūn shí kū chá bǐ zuì qiú。
明府能诗如此画,为渠题作小营丘。míng fǔ néng shī rú cǐ huà,wèi qú tí zuò xiǎo yíng qiū。

诺惺庵枕上

范成大

噩梦惊回晓枕寒,青灯犹照药炉边。è mèng jīng huí xiǎo zhěn hán,qīng dēng yóu zhào yào lú biān。
纸窗弄色如胧月,又了浮生一夜眠。zhǐ chuāng nòng sè rú lóng yuè,yòu le fú shēng yī yè mián。

吴灯两品最高

范成大

镂冰影里百千光,剪彩毬中一万窗。lòu bīng yǐng lǐ bǎi qiān guāng,jiǎn cǎi qiú zhōng yī wàn chuāng。
不是齐人夸管晏,吴中风物竟难双。bù shì qí rén kuā guǎn yàn,wú zhōng fēng wù jìng nán shuāng。

灯夕怀广蜀旧事

范成大

漓水桥西列炬香,少城楼下变灯忙。lí shuǐ qiáo xī liè jù xiāng,shǎo chéng lóu xià biàn dēng máng。
儿嬉万里客程远,老懒一龛春梦长。ér xī wàn lǐ kè chéng yuǎn,lǎo lǎn yī kān chūn mèng zhǎng。

雪寒探梅

范成大

酸风如箭莫凭阑,冻合横枝雪未干。suān fēng rú jiàn mò píng lán,dòng hé héng zhī xuě wèi gàn。
吴下得春元自晚,那堪天与十分寒。wú xià dé chūn yuán zì wǎn,nà kān tiān yǔ shí fēn hán。

耳鸣

范成大

风号高木水翻洪,历历音闻不是聋。fēng hào gāo mù shuǐ fān hóng,lì lì yīn wén bù shì lóng。
一任大千都震吼,便从卷叶证圆通。yī rèn dà qiān dōu zhèn hǒu,biàn cóng juǎn yè zhèng yuán tōng。

戏书二首

范成大

长病人嫌理亦宜,吾今有计可扶衰。zhǎng bìng rén xián lǐ yì yí,wú jīn yǒu jì kě fú shuāi。
烦君舁著山深处,恐有黄龙浴水医。fán jūn yú zhù shān shēn chù,kǒng yǒu huáng lóng yù shuǐ yī。

戏书二首

范成大

群儿欺老少陵穷,口燥唇乾发漫冲。qún ér qī lǎo shǎo líng qióng,kǒu zào chún qián fā màn chōng。
颠沛须臾犹执礼,古来惟有一高共。diān pèi xū yú yóu zhí lǐ,gǔ lái wéi yǒu yī gāo gòng。

至昌为具赏东轩千叶梅然梅尚未开

范成大

玉叶重英意已芽,新移竹外小横斜。yù yè zhòng yīng yì yǐ yá,xīn yí zhú wài xiǎo héng xié。
东斋何事春工晚,铁树已花梅未花。dōng zhāi hé shì chūn gōng wǎn,tiě shù yǐ huā méi wèi huā。

案上梅花二首

范成大

南坡玉雪万花团,旧约东风载酒看。nán pō yù xuě wàn huā tuán,jiù yuē dōng fēng zài jiǔ kàn。
冷落铜瓶一枝亚,今年天女亦酸寒。lěng luò tóng píng yī zhī yà,jīn nián tiān nǚ yì suān hán。

案上梅花二首

范成大

地炉火暖日烘窗,一夜花须半吐黄。dì lú huǒ nuǎn rì hōng chuāng,yī yè huā xū bàn tǔ huáng。
鼻观圆通熏百和,博山三夕罢烧香。bí guān yuán tōng xūn bǎi hé,bó shān sān xī bà shāo xiāng。

喜周妹自四明到

范成大

团栾话里老庞衰,一妹仍从海浦来。tuán luán huà lǐ lǎo páng shuāi,yī mèi réng cóng hǎi pǔ lái。
孤苦尚馀兄弟乐,如今虽病也眉开。gū kǔ shàng yú xiōng dì lè,rú jīn suī bìng yě méi kāi。