古诗词

赠曾桑中弹琴

王之道

春寒冱连冬,春雪深数尺。chūn hán hù lián dōng,chūn xuě shēn shù chǐ。
千门拥琼瑰,跬步燕越隔。qiān mén yōng qióng guī,kuǐ bù yàn yuè gé。
朝来有情意,淡日透云隙。cháo lái yǒu qíng yì,dàn rì tòu yún xì。
殷勤贵公子,访我跨龙脊。yīn qín guì gōng zi,fǎng wǒ kuà lóng jí。
登堂笑不休,为言督诗责。dēng táng xiào bù xiū,wèi yán dū shī zé。
君尝许我诗,俯仰岁三易。jūn cháng xǔ wǒ shī,fǔ yǎng suì sān yì。
至今犹未偿,无乃言遂食。zhì jīn yóu wèi cháng,wú nǎi yán suì shí。
我老苦健志,百不记六七。wǒ lǎo kǔ jiàn zhì,bǎi bù jì liù qī。
公子诚有意,何吝话畴昔。gōng zi chéng yǒu yì,hé lìn huà chóu xī。
昔也君过我,我方事琴历。xī yě jūn guò wǒ,wǒ fāng shì qín lì。
尝为阳春弄,次第长短侧。cháng wèi yáng chūn nòng,cì dì zhǎng duǎn cè。
君乎钟子期,此举不轻掷。jūn hū zhōng zi qī,cǐ jǔ bù qīng zhì。
闻之思茫然,仿佛见擘趯。wén zhī sī máng rán,fǎng fú jiàn bāi tì。
我有朱丝弦,尘埃久侵蚀。wǒ yǒu zhū sī xián,chén āi jiǔ qīn shí。
试烦一再鼓,助我毛颖力。shì fán yī zài gǔ,zhù wǒ máo yǐng lì。
公子不我拒,抱琴枕双膝。gōng zi bù wǒ jù,bào qín zhěn shuāng xī。
须臾扣商弦,当春变秋律。xū yú kòu shāng xián,dāng chūn biàn qiū lǜ。
凉风着草木,离离尽成实。liáng fēng zhe cǎo mù,lí lí jǐn chéng shí。
我贫人不知,陋巷家四壁。wǒ pín rén bù zhī,lòu xiàng jiā sì bì。
何幸空乏中,登此黍与稷。hé xìng kōng fá zhōng,dēng cǐ shǔ yǔ jì。
但恐时令乖,疮痍至生疾。dàn kǒng shí lìng guāi,chuāng yí zhì shēng jí。
公子其反是,叩角夹钟激。gōng zi qí fǎn shì,kòu jiǎo jiā zhōng jī。
不然总四弦,命宫以调适。bù rán zǒng sì xián,mìng gōng yǐ diào shì。
坐令景风与庆云,为福为祥遍方国。zuò lìng jǐng fēng yǔ qìng yún,wèi fú wèi xiáng biàn fāng guó。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和孔纯老按属邑六首

王之道

石窦泠泠注竹溪,溪光浮动软琉璃。shí dòu líng líng zhù zhú xī,xī guāng fú dòng ruǎn liú lí。
幽人爱玩不忍去,觅句坐惊红日西。yōu rén ài wán bù rěn qù,mì jù zuò jīng hóng rì xī。

和孔纯老按属邑六首

王之道

榛莽无边没尽头,当年禾稼压田畴。zhēn mǎng wú biān méi jǐn tóu,dāng nián hé jià yā tián chóu。
流亡复业知何日,九叙宜先戒用休。liú wáng fù yè zhī hé rì,jiǔ xù yí xiān jiè yòng xiū。

冬日出郊二首

王之道

覆块青青麦欲齐,田家篱落柘冈西。fù kuài qīng qīng mài yù qí,tián jiā lí luò zhè gāng xī。
岁饥冬暖聊相补,抉藕归来饷莱妻。suì jī dōng nuǎn liáo xiāng bǔ,jué ǒu guī lái xiǎng lái qī。

冬日出郊二首

王之道

一鞭乘兴上山头,雨脚随风湿破裘。yī biān chéng xīng shàng shān tóu,yǔ jiǎo suí fēng shī pò qiú。
冬日有情还可爱,忽开云雾见林丘。dōng rì yǒu qíng hái kě ài,hū kāi yún wù jiàn lín qiū。

赠浮屠道本二首

王之道

暑雨初晴江上村,藕花无数午风温。shǔ yǔ chū qíng jiāng shàng cūn,ǒu huā wú shù wǔ fēng wēn。
梁山正帖淮南岸,到得精蓝日未昏。liáng shān zhèng tiē huái nán àn,dào dé jīng lán rì wèi hūn。

赠浮屠道本二首

王之道

一去禅关忽五春,异乡惊见眼终清。yī qù chán guān hū wǔ chūn,yì xiāng jīng jiàn yǎn zhōng qīng。
问师参学今何解,云在青天水在瓶。wèn shī cān xué jīn hé jiě,yún zài qīng tiān shuǐ zài píng。

和彦逢弟简相山古上人二首

王之道

相山风物似斜川,岑寂那知市井喧。xiāng shān fēng wù shì xié chuān,cén jì nà zhī shì jǐng xuān。
岁旱但伤禾穗槁,秋饥犹喜栗皱繁。suì hàn dàn shāng hé suì gǎo,qiū jī yóu xǐ lì zhòu fán。

和彦逢弟简相山古上人二首

王之道

蒿艾深迷古径苔,荒凉菊坞与松栽。hāo ài shēn mí gǔ jìng tái,huāng liáng jú wù yǔ sōng zāi。
稻田正似人无几,赖有高僧伴我来。dào tián zhèng shì rén wú jǐ,lài yǒu gāo sēng bàn wǒ lái。

和徐季功墨梅

王之道

闲想窥池倒影,戏成落笔斜枝。xián xiǎng kuī chí dào yǐng,xì chéng luò bǐ xié zhī。
纵涅难淄玉质,细看何似当时。zòng niè nán zī yù zhì,xì kàn hé shì dāng shí。

和徐季功墨梅

王之道

便是朱唇素面,那知绿叶青枝。biàn shì zhū chún sù miàn,nà zhī lǜ yè qīng zhī。
净几明窗展处,微风淡月醒时。jìng jǐ míng chuāng zhǎn chù,wēi fēng dàn yuè xǐng shí。