古诗词

华亭风月堂避暑

王之道

大哉天休何穹窿,惟王配天居域中。dà zāi tiān xiū hé qióng lóng,wéi wáng pèi tiān jū yù zhōng。
东西南北乃四裔,盛德可使车书同。dōng xī nán běi nǎi sì yì,shèng dé kě shǐ chē shū tóng。
吾皇中兴继商武,小雅不复歌车攻。wú huáng zhōng xīng jì shāng wǔ,xiǎo yǎ bù fù gē chē gōng。
年来幽障灭烽燧,梯航万里来夷戎。nián lái yōu zhàng miè fēng suì,tī háng wàn lǐ lái yí róng。
华亭濒海古岩邑,商民填委百货通。huá tíng bīn hǎi gǔ yán yì,shāng mín tián wěi bǎi huò tōng。
雕题交趾在何许,但见巨舰浮苍龙。diāo tí jiāo zhǐ zài hé xǔ,dàn jiàn jù jiàn fú cāng lóng。
国家怀远固有道,缓征薄税垂无穷。guó jiā huái yuǎn gù yǒu dào,huǎn zhēng báo shuì chuí wú qióng。
名官市舶司置长,往往所任多名公。míng guān shì bó sī zhì zhǎng,wǎng wǎng suǒ rèn duō míng gōng。
洪侯才望在人右,暂此出使良忡忡。hóng hóu cái wàng zài rén yòu,zàn cǐ chū shǐ liáng chōng chōng。
使台雄胜压湖水,飞桥百尺如垂虹。shǐ tái xióng shèng yā hú shuǐ,fēi qiáo bǎi chǐ rú chuí hóng。
作堂枕水傍风月,想见浩气盘高空。zuò táng zhěn shuǐ bàng fēng yuè,xiǎng jiàn hào qì pán gāo kōng。
我来五月过淫雨,炎云烈日方爞爞。wǒ lái wǔ yuè guò yín yǔ,yán yún liè rì fāng chóng chóng。
登临不独眼界豁,一洗烦暑清心胸。dēng lín bù dú yǎn jiè huō,yī xǐ fán shǔ qīng xīn xiōng。
偕行相遇二三子,吴赵与我并王钟。xié xíng xiāng yù èr sān zi,wú zhào yǔ wǒ bìng wáng zhōng。
高谈亹亹到莫逆,围棋把酒还从容。gāo tán wěi wěi dào mò nì,wéi qí bǎ jiǔ hái cóng róng。
轻风拂拂动襟袖,明月炯炯窥帘栊。qīng fēng fú fú dòng jīn xiù,míng yuè jiǒng jiǒng kuī lián lóng。
湖光十顷碧上下,身世恍在玻瓈宫。hú guāng shí qǐng bì shàng xià,shēn shì huǎng zài bō lí gōng。
何人倚槛正横笛,数声裂石开云峰。hé rén yǐ kǎn zhèng héng dí,shù shēng liè shí kāi yún fēng。
忽然琵琶又继作,罄此百榼谁能供。hū rán pí pá yòu jì zuò,qìng cǐ bǎi kē shuí néng gōng。
夜阑归去不成寝,卧听湖外鸣丰隆。yè lán guī qù bù chéng qǐn,wò tīng hú wài míng fēng lóng。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

晓来飞雪缀林端,冰玉肌肤巧耐寒。xiǎo lái fēi xuě zhuì lín duān,bīng yù jī fū qiǎo nài hán。
折得一枝红半吐,自挼香蕊当朝飧。zhé dé yī zhī hóng bàn tǔ,zì ruá xiāng ruǐ dāng cháo sūn。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

年年常是犯凝寒,换骨曾凭九转丹。nián nián cháng shì fàn níng hán,huàn gǔ céng píng jiǔ zhuǎn dān。
结实和羹知不晚,试尝花蕊味应酸。jié shí hé gēng zhī bù wǎn,shì cháng huā ruǐ wèi yīng suān。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

竹外山前见嫩黄,水沉清渍雪肌香。zhú wài shān qián jiàn nèn huáng,shuǐ chén qīng zì xuě jī xiāng。
应嫌桃李风姿俗,故作寻常淡淡妆。yīng xián táo lǐ fēng zī sú,gù zuò xún cháng dàn dàn zhuāng。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

檐花厌浥细如尘,渡口舟横不见人。yán huā yàn yì xì rú chén,dù kǒu zhōu héng bù jiàn rén。
独喜霜蕤清照坐,旅怀虽恶未孤春。dú xǐ shuāng ruí qīng zhào zuò,lǚ huái suī è wèi gū chūn。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

凌霜冒雪报花期,大小群芳例是儿。líng shuāng mào xuě bào huā qī,dà xiǎo qún fāng lì shì ér。
屈指春风无十日,东君元是旧相知。qū zhǐ chūn fēng wú shí rì,dōng jūn yuán shì jiù xiāng zhī。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

素艳忽从江上见,清香还向雪中闻。sù yàn hū cóng jiāng shàng jiàn,qīng xiāng hái xiàng xuě zhōng wén。
谁能送酒来相劳,为尔开尝对马军。shuí néng sòng jiǔ lái xiāng láo,wèi ěr kāi cháng duì mǎ jūn。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

冬温开遍向东枝,映日含风万玉姬。dōng wēn kāi biàn xiàng dōng zhī,yìng rì hán fēng wàn yù jī。
何必霓裳掩前古,清癯端不羡丰肥。hé bì ní shang yǎn qián gǔ,qīng qú duān bù xiàn fēng féi。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

别后开园日就荒,对花还忆少年狂。bié hòu kāi yuán rì jiù huāng,duì huā hái yì shǎo nián kuáng。
东荣几树应无恙,待得予归破嫩黄。dōng róng jǐ shù yīng wú yàng,dài dé yǔ guī pò nèn huáng。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

花前倾步溅狂澜,花外扶疏竹数竿。huā qián qīng bù jiàn kuáng lán,huā wài fú shū zhú shù gān。
带雪精神清更好,冰肌元惯朔风寒。dài xuě jīng shén qīng gèng hǎo,bīng jī yuán guàn shuò fēng hán。

梅花和黄觉民四首

王之道

净几闲窗小小瓶,一枝春色为谁清。jìng jǐ xián chuāng xiǎo xiǎo píng,yī zhī chūn sè wèi shuí qīng。
吾今老去心如水,销得诗人与证明。wú jīn lǎo qù xīn rú shuǐ,xiāo dé shī rén yǔ zhèng míng。

梅花和黄觉民四首

王之道

萧然清映水边枝,似向温泉见玉肌。xiāo rán qīng yìng shuǐ biān zhī,shì xiàng wēn quán jiàn yù jī。
被恼诗人应不彻,怪来言语总成诗。bèi nǎo shī rén yīng bù chè,guài lái yán yǔ zǒng chéng shī。

梅花和黄觉民四首

王之道

依倚春风雨净瓶,暮林摇落避真清。yī yǐ chūn fēng yǔ jìng píng,mù lín yáo luò bì zhēn qīng。
暗香似与常娥约,来借黄昏淡淡明。àn xiāng shì yǔ cháng é yuē,lái jiè huáng hūn dàn dàn míng。

梅花和黄觉民四首

王之道

夜来春信到南枝,姑射神人逞雪肌。yè lái chūn xìn dào nán zhī,gū shè shén rén chěng xuě jī。
多谢长须解予意,送将羁客换新诗。duō xiè zhǎng xū jiě yǔ yì,sòng jiāng jī kè huàn xīn shī。

和王元渤留题松寿岩白云庵寄郑顾道二首

王之道

流水泠泠浸稻田,岩耕应费买山钱。liú shuǐ líng líng jìn dào tián,yán gēng yīng fèi mǎi shān qián。
风梢雨盖摩霄汉,个里高人即地仙。fēng shāo yǔ gài mó xiāo hàn,gè lǐ gāo rén jí dì xiān。

和王元渤留题松寿岩白云庵寄郑顾道二首

王之道

日影曈昽霁晓雰,几声幽鸟隔窗闻。rì yǐng tóng lóng jì xiǎo fēn,jǐ shēng yōu niǎo gé chuāng wén。
谢安盍为苍生起,休恋青山卧白云。xiè ān hé wèi cāng shēng qǐ,xiū liàn qīng shān wò bái yún。