古诗词

送管养正长歌

王之道

饯别宜有酒,我无一杯漱君口。jiàn bié yí yǒu jiǔ,wǒ wú yī bēi shù jūn kǒu。
送行当以赆,我无一物藉我手。sòng xíng dāng yǐ jìn,wǒ wú yī wù jí wǒ shǒu。
与君意气真相知,君尝谓予可言诗。yǔ jūn yì qì zhēn xiāng zhī,jūn cháng wèi yǔ kě yán shī。
独有诗句堪送别,欲赋复止空嗟咨。dú yǒu shī jù kān sòng bié,yù fù fù zhǐ kōng jiē zī。
送君胡为三叹息,文酒从今失三益。sòng jūn hú wèi sān tàn xī,wén jiǔ cóng jīn shī sān yì。
干戈日寻雅道衰,吾徒一别真可惜。gàn gē rì xún yǎ dào shuāi,wú tú yī bié zhēn kě xī。
问君四海无家归,飘然此去将何之。wèn jūn sì hǎi wú jiā guī,piāo rán cǐ qù jiāng hé zhī。
答云南阳善城守,屡以孤垒攘重围。dá yún nán yáng shàn chéng shǒu,lǚ yǐ gū lěi rǎng zhòng wéi。
我今欲往诚有以,主帅好贤同邑里。wǒ jīn yù wǎng chéng yǒu yǐ,zhǔ shuài hǎo xián tóng yì lǐ。
辎车傥许载病翁,长策犹能靖多垒。zī chē tǎng xǔ zài bìng wēng,zhǎng cè yóu néng jìng duō lěi。
骐骥君看伏枥姿,发虽种种心不衰。qí jì jūn kàn fú lì zī,fā suī zhǒng zhǒng xīn bù shuāi。
胸中之奇老未吐,忍死山谷甘寒饥。xiōng zhōng zhī qí lǎo wèi tǔ,rěn sǐ shān gǔ gān hán jī。
君不见元龙豪气真磊落,卧见许生自旁若。jūn bù jiàn yuán lóng háo qì zhēn lěi luò,wò jiàn xǔ shēng zì páng ruò。
时危康济乃丈夫,问舍求田匪馀乐。shí wēi kāng jì nǎi zhàng fū,wèn shě qiú tián fěi yú lè。
又不见越石夜半闻鸡鸣,披衣起舞贺友生。yòu bù jiàn yuè shí yè bàn wén jī míng,pī yī qǐ wǔ hè yǒu shēng。
风尘澒洞四海乱,英雄攘臂收功名。fēng chén hòng dòng sì hǎi luàn,yīng xióng rǎng bì shōu gōng míng。
古人相期盖如此,岂效世间儿女子。gǔ rén xiāng qī gài rú cǐ,qǐ xiào shì jiān ér nǚ zi。
出门惘惘色可怜,君亦为之殊可鄙。chū mén wǎng wǎng sè kě lián,jūn yì wèi zhī shū kě bǐ。
壮君此语胆忽张,群忧散尽增激昂。zhuàng jūn cǐ yǔ dǎn hū zhāng,qún yōu sàn jǐn zēng jī áng。
西风猎猎天落霜,千山凋林松桧苍。xī fēng liè liè tiān luò shuāng,qiān shān diāo lín sōng guì cāng。
寒菊始花黄且香,高空无云老雕翔。hán jú shǐ huā huáng qiě xiāng,gāo kōng wú yún lǎo diāo xiáng。
登山临水秋兴长,行人欲行送者伤。dēng shān lín shuǐ qiū xīng zhǎng,xíng rén yù xíng sòng zhě shāng。
我独不复伤,知君壮志殊未央。wǒ dú bù fù shāng,zhī jūn zhuàng zhì shū wèi yāng。
为君援笔写长句,一洗古今离别肠。wèi jūn yuán bǐ xiě zhǎng jù,yī xǐ gǔ jīn lí bié cháng。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和道可

王之道

卧雨春头到地长,清风一榻借微凉。wò yǔ chūn tóu dào dì zhǎng,qīng fēng yī tà jiè wēi liáng。
棋声惊断高僧梦,起拨炉中未过香。qí shēng jīng duàn gāo sēng mèng,qǐ bō lú zhōng wèi guò xiāng。

送浮屠善慧

王之道

云涛霜巘正峥嵘,梦里清游觉尚惊。yún tāo shuāng yǎn zhèng zhēng róng,mèng lǐ qīng yóu jué shàng jīng。
师到西湖如得句,不妨频寄老书生。shī dào xī hú rú dé jù,bù fáng pín jì lǎo shū shēng。

送心上人

王之道

西城畦稼卧黄云,似说千门许见分。xī chéng qí jià wò huáng yún,shì shuō qiān mén xǔ jiàn fēn。
驴载马驮应不厌,一?牙齿正须君。lǘ zài mǎ tuó yīng bù yàn,yī cuō yá chǐ zhèng xū jūn。

春日访道上人

王之道

陇麦如烟水满塘,路边桃李问柔桑。lǒng mài rú yān shuǐ mǎn táng,lù biān táo lǐ wèn róu sāng。
道人不作渊明调,笑碾新茶看瑞香。dào rén bù zuò yuān míng diào,xiào niǎn xīn chá kàn ruì xiāng。

赠桐林老僧

王之道

绕屋青桐碧玉椽,坐来岩石起云烟。rào wū qīng tóng bì yù chuán,zuò lái yán shí qǐ yún yān。
过门竟日奔驰者,应羡山僧去道边。guò mén jìng rì bēn chí zhě,yīng xiàn shān sēng qù dào biān。

赠林山善相老荣师

王之道

至哉择术妙难论,邂逅何妨丐一言。zhì zāi zé shù miào nán lùn,xiè hòu hé fáng gài yī yán。
我已无心求富贵,馀生归命给孤园。wǒ yǐ wú xīn qiú fù guì,yú shēng guī mìng gěi gū yuán。

回峰寺和浮屠坦然韵

王之道

昼睡醒来日过中,山光入座水函空。zhòu shuì xǐng lái rì guò zhōng,shān guāng rù zuò shuǐ hán kōng。
绿杨堤外荷花富,招致清香赖有风。lǜ yáng dī wài hé huā fù,zhāo zhì qīng xiāng lài yǒu fēng。

和彦时兄赠觉上人化灯

王之道

江上相逢试问津,杖藜来作化灯行。jiāng shàng xiāng féng shì wèn jīn,zhàng lí lái zuò huà dēng xíng。
欲知照破无明窟,佛殿荧荧一点明。yù zhī zhào pò wú míng kū,fú diàn yíng yíng yī diǎn míng。

和僧广实三首

王之道

曾向高安见大愚,迢迢一路彻天衢。céng xiàng gāo ān jiàn dà yú,tiáo tiáo yī lù chè tiān qú。
而今到处无些事,困睡饥餐得自如。ér jīn dào chù wú xiē shì,kùn shuì jī cān dé zì rú。

和僧广实三首

王之道

闻说年来贫更甚,生涯和地与锥无。wén shuō nián lái pín gèng shén,shēng yá hé dì yǔ zhuī wú。
通身是手承谁力,方信常人实若虚。tōng shēn shì shǒu chéng shuí lì,fāng xìn cháng rén shí ruò xū。

和僧广实三首

王之道

动容俱见古人情,千里归来得我惊。dòng róng jù jiàn gǔ rén qíng,qiān lǐ guī lái dé wǒ jīng。
七载何曾有离别,水中明月本相亲。qī zài hé céng yǒu lí bié,shuǐ zhōng míng yuè běn xiāng qīn。

题德章山亲公塔

王之道

凭陵风雨上崔嵬,一见亲公病眼开。píng líng fēng yǔ shàng cuī wéi,yī jiàn qīn gōng bìng yǎn kāi。
似是前生师弟子,两年今日入山来。shì shì qián shēng shī dì zi,liǎng nián jīn rì rù shān lái。

过广德宿开元寺上人房

王之道

满城花草斗欣荣,嫩绿夭红照眼明。mǎn chéng huā cǎo dòu xīn róng,nèn lǜ yāo hóng zhào yǎn míng。
会有禅房通野色,解鞍聊复憩予行。huì yǒu chán fáng tōng yě sè,jiě ān liáo fù qì yǔ xíng。

书来上人房

王之道

十里清风水拍天,老僧斋罢抱头眠。shí lǐ qīng fēng shuǐ pāi tiān,lǎo sēng zhāi bà bào tóu mián。
丹楹画栋看摧压,好为僧伽作胜缘。dān yíng huà dòng kàn cuī yā,hǎo wèi sēng gā zuò shèng yuán。

书源上人壁

王之道

丹枫黄槲壮秋容,诘曲僧房一径通。dān fēng huáng hú zhuàng qiū róng,jí qū sēng fáng yī jìng tōng。
塔似道人飞白笔,开窗还见倚晴空。tǎ shì dào rén fēi bái bǐ,kāi chuāng hái jiàn yǐ qíng kōng。