古诗词

元章好古过人书画惊世起余作歌

刘泾

天下爱奇人没量,奇不谀人奇解相。tiān xià ài qí rén méi liàng,qí bù yú rén qí jiě xiāng。
奇人奇物方合璧,乞与世间人物样。qí rén qí wù fāng hé bì,qǐ yǔ shì jiān rén wù yàng。
六朝唐盛始兼得,访古知名已萧爽。liù cháo táng shèng shǐ jiān dé,fǎng gǔ zhī míng yǐ xiāo shuǎng。
人亡物丧付衰梦,注想后来逢好尚。rén wáng wù sàng fù shuāi mèng,zhù xiǎng hòu lái féng hǎo shàng。
元章心自鉴秋月,一路仍行九霄上。yuán zhāng xīn zì jiàn qiū yuè,yī lù réng xíng jiǔ xiāo shàng。
家时菜色无斗粟,书画奇奇世人望。jiā shí cài sè wú dòu sù,shū huà qí qí shì rén wàng。
譬如大海沈百宝,尔辈乘风得之浪。pì rú dà hǎi shěn bǎi bǎo,ěr bèi chéng fēng dé zhī làng。
二王褚陆已天作,老顾如来更天匠。èr wáng chǔ lù yǐ tiān zuò,lǎo gù rú lái gèng tiān jiàng。
其馀缇袭凡几重,但见光明烂垂象。qí yú tí xí fán jǐ zhòng,dàn jiàn guāng míng làn chuí xiàng。
珍犀瑞锦扶兰茝,龙跃鸾惊诃魍魉。zhēn xī ruì jǐn fú lán chǎi,lóng yuè luán jīng hē wǎng liǎng。
金仙讵敢触以手,雪子玉人聊置掌。jīn xiān jù gǎn chù yǐ shǒu,xuě zi yù rén liáo zhì zhǎng。
余家僻素最沈著,退舍还师觉难傍。yú jiā pì sù zuì shěn zhù,tuì shě hái shī jué nán bàng。
世人往往力能干,未免目虾终惚恍。shì rén wǎng wǎng lì néng gàn,wèi miǎn mù xiā zhōng hū huǎng。
缄机伪谬各臣妾,未睹堂堂笔中王。jiān jī wěi miù gè chén qiè,wèi dǔ táng táng bǐ zhōng wáng。
袖间涩缩气如线,净几明窗谩瞻仰。xiù jiān sè suō qì rú xiàn,jìng jǐ míng chuāng mán zhān yǎng。
从来所有万钱价,不即臭帤当火葬。cóng lái suǒ yǒu wàn qián jià,bù jí chòu rú dāng huǒ zàng。
倾心妙绝岂求胜,妄意临摹须杀谤。qīng xīn miào jué qǐ qiú shèng,wàng yì lín mó xū shā bàng。
端居自号书一品,好事如封绘三藏。duān jū zì hào shū yī pǐn,hǎo shì rú fēng huì sān cáng。
诸郎青出即护持,未肯充饥谬为驵。zhū láng qīng chū jí hù chí,wèi kěn chōng jī miù wèi zǎng。
余衰二物拟高阁,子可专之世无两。yú shuāi èr wù nǐ gāo gé,zi kě zhuān zhī shì wú liǎng。
书来诗往但悠悠,尘土欺人正惆怅。shū lái shī wǎng dàn yōu yōu,chén tǔ qī rén zhèng chóu chàng。
刘泾

刘泾

宋简州阳安人,字巨济,一字济震,号前溪。神宗熙宁六年进士。以王安石荐,为经义所检讨。擢太学博士,罢知咸阳县。除国子监丞,知处、虢、真、坊四州。哲宗元符末除职方郎中。善属文,好画林石槎竹。卒军五十八。有《前溪集》。 刘泾的作品>>

猜您喜欢

葛仙坛

刘泾

天风吹馀晦,万木晴扶疏。tiān fēng chuī yú huì,wàn mù qíng fú shū。
寒云淡山色,水墨涨秋图。hán yún dàn shān sè,shuǐ mò zhǎng qiū tú。
驾言寥廓中,一径渺盘纡。jià yán liáo kuò zhōng,yī jìng miǎo pán yū。
却首谢尘世,培塿而潢污。què shǒu xiè chén shì,péi lǒu ér huáng wū。

葛仙坛

刘泾

谢公好登山,折屐第三谷。xiè gōng hǎo dēng shān,zhé jī dì sān gǔ。
麻姑乃不到,颇负登山足。má gū nǎi bù dào,pǒ fù dēng shān zú。
寒杉鸣古珰,涧道泻淙玉。hán shān míng gǔ dāng,jiàn dào xiè cóng yù。
筇竹白接䍦,吾将追往躅。qióng zhú bái jiē lí,wú jiāng zhuī wǎng zhú。

葛仙坛

刘泾

空山万幽木,弹以终日风。kōng shān wàn yōu mù,dàn yǐ zhōng rì fēng。
无弦自秋曲,奏满天地中。wú xián zì qiū qū,zòu mǎn tiān dì zhōng。
爱之以心灵,听之以耳聪。ài zhī yǐ xīn líng,tīng zhī yǐ ěr cōng。
道人抱琴来,此意不可通。dào rén bào qín lái,cǐ yì bù kě tōng。

瀑布泉

刘泾

瀑布宜终宵,幽鸟时一吟。pù bù yí zhōng xiāo,yōu niǎo shí yī yín。
浩然太虚际,始识本来心。hào rán tài xū jì,shǐ shí běn lái xīn。
情闲日自长,步远意亦深。qíng xián rì zì zhǎng,bù yuǎn yì yì shēn。
更携九节杖,插遍萧萧林。gèng xié jiǔ jié zhàng,chā biàn xiāo xiāo lín。
1912