古诗词

巨济弟书梦求诗为赋古风云

郑刚中

稽首叩微妙,下笔书符若风雨。jī shǒu kòu wēi miào,xià bǐ shū fú ruò fēng yǔ。
又复沃之琼丘泉,过口腹肠如火煮。yòu fù wò zhī qióng qiū quán,guò kǒu fù cháng rú huǒ zhǔ。
临行戒以食腥秽,转首蘧然成栩栩。lín xíng jiè yǐ shí xīng huì,zhuǎn shǒu qú rán chéng xǔ xǔ。
吾闻有梦皆想成,此梦怪奇非想取。wú wén yǒu mèng jiē xiǎng chéng,cǐ mèng guài qí fēi xiǎng qǔ。
良由夙业种根净,故此通玄受真语。liáng yóu sù yè zhǒng gēn jìng,gù cǐ tōng xuán shòu zhēn yǔ。
会当役使三足乌,倒景乘风见王母。huì dāng yì shǐ sān zú wū,dào jǐng chéng fēng jiàn wáng mǔ。
惟予堕入世网中,非孔非颜莫知祖。wéi yǔ duò rù shì wǎng zhōng,fēi kǒng fēi yán mò zhī zǔ。
独知抱正御魑魅,符篆常疑不吾补。dú zhī bào zhèng yù chī mèi,fú zhuàn cháng yí bù wú bǔ。
但留真火固脐下,每视丹砂贱于土。dàn liú zhēn huǒ gù qí xià,měi shì dān shā jiàn yú tǔ。
饥来得饱即快意,荼荠膻臊等甘苦。jī lái dé bǎo jí kuài yì,tú jì shān sāo děng gān kǔ。
那知好慕长生人,保练形神乃如许。nà zhī hǎo mù zhǎng shēng rén,bǎo liàn xíng shén nǎi rú xǔ。
因观侯梦悟昔非,叹恨此身殊椎鲁。yīn guān hóu mèng wù xī fēi,tàn hèn cǐ shēn shū chuí lǔ。
便寻金篦去眼膜,为汝他年看轻举。biàn xún jīn bì qù yǎn mó,wèi rǔ tā nián kàn qīng jǔ。
郑刚中

郑刚中

郑刚中(1088年—未知),字亨仲,婺州金华人。生于宋哲宗元祐三年,卒于高宗绍兴二十四年,年六十七岁。登绍兴进士甲科。累官四川宣抚副使,治蜀颇有方略,威震境内。初刚中尝为秦桧所荐;后桧怒其在蜀专擅,罢责桂阳军居住。再责濠州团练副使,复州安置;再徙封州卒。桧死,追谥忠愍。刚中著有北山集(一名腹笑编)三十卷,《四库总目》又有周易窥余、经史专音等,并传於世。 郑刚中的作品>>

猜您喜欢

和潘仲严八绝春阴

郑刚中

澹云不雨翳朝曦,帘幕沉沉燕子归。dàn yún bù yǔ yì cháo xī,lián mù chén chén yàn zi guī。
细起一炉香雾润,犹扶酲困怯单衣。xì qǐ yī lú xiāng wù rùn,yóu fú chéng kùn qiè dān yī。

和潘仲严八绝春阴

郑刚中

露薄云轻物色佳,平平绿水映人家。lù báo yún qīng wù sè jiā,píng píng lǜ shuǐ yìng rén jiā。
鸠鸣村暗开桑叶,燕舞风斜落杏花。jiū míng cūn àn kāi sāng yè,yàn wǔ fēng xié luò xìng huā。

和潘仲严八绝春晴

郑刚中

午梦悠扬一蝶轻,隔窗惊觉捣茶声。wǔ mèng yōu yáng yī dié qīng,gé chuāng jīng jué dǎo chá shēng。
偶然樽酒得佳趣,半夜花间灯火明。ǒu rán zūn jiǔ dé jiā qù,bàn yè huā jiān dēng huǒ míng。

和潘仲严八绝春晴

郑刚中

青烟漠漠昼无人,垂柳遮凉不见尘。qīng yān mò mò zhòu wú rén,chuí liǔ zhē liáng bù jiàn chén。
饮水曲肱眠细草,绝胜肉食坐车茵。yǐn shuǐ qū gōng mián xì cǎo,jué shèng ròu shí zuò chē yīn。

和潘仲严八绝春雪

郑刚中

天散琪花压晚春,岂将灾沴祸吾民。tiān sàn qí huā yā wǎn chūn,qǐ jiāng zāi lì huò wú mín。
为嗔宝货归夷虏,故种人间万顷银。wèi chēn bǎo huò guī yí lǔ,gù zhǒng rén jiān wàn qǐng yín。

和潘仲严八绝春雪

郑刚中

冰柱垂檐雪满山,今年寒食不胜寒。bīng zhù chuí yán xuě mǎn shān,jīn nián hán shí bù shèng hán。
何门可曳长裾语,高卧从教刺墨漫。hé mén kě yè zhǎng jū yǔ,gāo wò cóng jiào cì mò màn。

和潘仲严八绝春雨

郑刚中

燕集深条帘未开,柳添新耳雨生苔。yàn jí shēn tiáo lián wèi kāi,liǔ tiān xīn ěr yǔ shēng tái。
悲歌莫作子桑态,裹饭无人为我来。bēi gē mò zuò zi sāng tài,guǒ fàn wú rén wèi wǒ lái。

和潘仲严八绝春风

郑刚中

刘郎桃树欲挠春,一夜飘零最恼人。liú láng táo shù yù náo chūn,yī yè piāo líng zuì nǎo rén。
不似穷秋作霜露,摧残蒲柳有谁嗔。bù shì qióng qiū zuò shuāng lù,cuī cán pú liǔ yǒu shuí chēn。

八月初一夜闻雨

郑刚中

过山秋雨响临池,深夜书斋枕独攲。guò shān qiū yǔ xiǎng lín chí,shēn yè shū zhāi zhěn dú qī。
正似篷船倚江浦,梦回牢落听潮时。zhèng shì péng chuán yǐ jiāng pǔ,mèng huí láo luò tīng cháo shí。

戏题秋香

郑刚中

香染鹅黄衣綷䌨,轻披环佩玉交加。xiāng rǎn é huáng yī cuì cā,qīng pī huán pèi yù jiāo jiā。
异哉秋气方凄冷,风露何能作此花。yì zāi qiū qì fāng qī lěng,fēng lù hé néng zuò cǐ huā。

独坐

郑刚中

午枕幽禽破梦时,明窗过日竹阴稀。wǔ zhěn yōu qín pò mèng shí,míng chuāng guò rì zhú yīn xī。
小炉翻转香残烬,犹有清香一缕飞。xiǎo lú fān zhuǎn xiāng cán jìn,yóu yǒu qīng xiāng yī lǚ fēi。

石希孟寄示赋论甚佳有未尽善处辄为涂改因成小诗寄之

郑刚中

寄我雄文丽且新,冰寒于水岂无因。jì wǒ xióng wén lì qiě xīn,bīng hán yú shuǐ qǐ wú yīn。
故将丹粉画西子,要见浓涂淡墨人。gù jiāng dān fěn huà xī zi,yào jiàn nóng tú dàn mò rén。

偶书

郑刚中

未抱床头酒瓮乾,莫来楼上倚阑干。wèi bào chuáng tóu jiǔ wèng qián,mò lái lóu shàng yǐ lán gàn。
浓云垂地卷不起,细草连天都是寒。nóng yún chuí dì juǎn bù qǐ,xì cǎo lián tiān dōu shì hán。

题石几先生书院壁

郑刚中

万柄高荷碧玉员,芙蓉时见一枝鲜。wàn bǐng gāo hé bì yù yuán,fú róng shí jiàn yī zhī xiān。
何年种此北山北,便向中间安小船。hé nián zhǒng cǐ běi shān běi,biàn xiàng zhōng jiān ān xiǎo chuán。

荷花

郑刚中

美艳向人花灼灼,青圆如鉴叶田田。měi yàn xiàng rén huā zhuó zhuó,qīng yuán rú jiàn yè tián tián。
月明徙倚阑干处,细得真香忆去年。yuè míng xǐ yǐ lán gàn chù,xì dé zhēn xiāng yì qù nián。