古诗词

读书台

谢谔

莓苔点点路层层,此地分明胜概增。méi tái diǎn diǎn lù céng céng,cǐ dì fēn míng shèng gài zēng。
天上楼台山上寺,云边钟鼓月边僧。tiān shàng lóu tái shān shàng sì,yún biān zhōng gǔ yuè biān sēng。
青松鹤梦生秋吹,宝塔星华见夜灯。qīng sōng hè mèng shēng qiū chuī,bǎo tǎ xīng huá jiàn yè dēng。
消尽尘襟三万斛,石床闲倚古萝藤。xiāo jǐn chén jīn sān wàn hú,shí chuáng xián yǐ gǔ luó téng。

谢谔

宋临江军新喻人,字昌国,人称艮斋先生,亦称桂山先生。高宗绍兴二十七年进士。摄乐安尉,有能声。改吉州录事参军、知分宜县,皆有惠政。擢监察御史,上所创《义役法》,诏行于诸路,民以为便。光宗即位,献十箴,又论当节宴饮、去妄费等。除御史中丞、权工部尚书。请祠,以提举太平兴国宫而归。尝学于郭雍,传程颐之学,教弟子数百人,重躬行。有《性学渊源》、《艮斋集》等。 谢谔的作品>>

猜您喜欢

严隐君九龄适轩

谢谔

陶公勋业在姑苏,扁舟归来春水湖。táo gōng xūn yè zài gū sū,biǎn zhōu guī lái chūn shuǐ hú。
张良亦从赤松子,抛掷兵闲黄石书。zhāng liáng yì cóng chì sōng zi,pāo zhì bīng xián huáng shí shū。
平吴戮项本无事,所适定非真适意。píng wú lù xiàng běn wú shì,suǒ shì dìng fēi zhēn shì yì。
战酣人境强回头,晚乃逍遥脱尘累。zhàn hān rén jìng qiáng huí tóu,wǎn nǎi xiāo yáo tuō chén lèi。
先生之适真天然,浩气养得归林泉。xiān shēng zhī shì zhēn tiān rán,hào qì yǎng dé guī lín quán。
一生袖却夺标手,名利过眼如云烟。yī shēng xiù què duó biāo shǒu,míng lì guò yǎn rú yún yān。
清风丈室数椽足,幕天席地月为烛。qīng fēng zhàng shì shù chuán zú,mù tiān xí dì yuè wèi zhú。
径有幽花杖履香,窗延野竹缥缃绿。jìng yǒu yōu huā zhàng lǚ xiāng,chuāng yán yě zhú piāo xiāng lǜ。
天边白云不可呼,空中野鹤随所如。tiān biān bái yún bù kě hū,kōng zhōng yě hè suí suǒ rú。
延年美意复谁解,拂麈岸巾聊自娱。yán nián měi yì fù shuí jiě,fú zhǔ àn jīn liáo zì yú。
松纹簟滑琉璃色,卧展南华书一帙。sōng wén diàn huá liú lí sè,wò zhǎn nán huá shū yī zhì。
先生之适真天然,不速还嗔叩门客。xiān shēng zhī shì zhēn tiān rán,bù sù hái chēn kòu mén kè。

复朱晦庵

谢谔

笑指长沙擅阃,来向吾乡假途。xiào zhǐ zhǎng shā shàn kǔn,lái xiàng wú xiāng jiǎ tú。
一段忙中说话,无非孔孟工夫。yī duàn máng zhōng shuō huà,wú fēi kǒng mèng gōng fū。
1712