古诗词

冯永之号冰壶工水墨丹青

吴龙翰

半生江海冰壶翁,担风荷雨七尺筇。bàn shēng jiāng hǎi bīng hú wēng,dān fēng hé yǔ qī chǐ qióng。
烂嚼扶叶紫金椹,玉楼光彻十二重。làn jué fú yè zǐ jīn shèn,yù lóu guāng chè shí èr zhòng。
饱吃孤山白玉花,一凿九窍开玲珑。bǎo chī gū shān bái yù huā,yī záo jiǔ qiào kāi líng lóng。
能鉟明月铸双眼,故能搜索异景窥神功。néng pī míng yuè zhù shuāng yǎn,gù néng sōu suǒ yì jǐng kuī shén gōng。
能穿星斗挂胸次,故能神游八极之鸿蒙。néng chuān xīng dòu guà xiōng cì,gù néng shén yóu bā jí zhī hóng méng。
手撼烟云出砚石,酒酣奋笔驱雷风。shǒu hàn yān yún chū yàn shí,jiǔ hān fèn bǐ qū léi fēng。
回山转海有力量,顷刻鹅溪幻出白练之寒江,碧玉之奇峰。huí shān zhuǎn hǎi yǒu lì liàng,qǐng kè é xī huàn chū bái liàn zhī hán jiāng,bì yù zhī qí fēng。
潇湘洞庭忽在眼,冷落烟竹苍梧空。xiāo xiāng dòng tíng hū zài yǎn,lěng luò yān zhú cāng wú kōng。
碧天万里渺无际,但见隐隐归飞鸿。bì tiān wàn lǐ miǎo wú jì,dàn jiàn yǐn yǐn guī fēi hóng。
江门过雨凉如许,木落潇潇秋满浦。jiāng mén guò yǔ liáng rú xǔ,mù luò xiāo xiāo qiū mǎn pǔ。
月明何处起渔歌,小艇人归急摇橹。yuè míng hé chù qǐ yú gē,xiǎo tǐng rén guī jí yáo lǔ。
鸥沙漠漠洲渚昏,无数寒鸦栖古渡。ōu shā mò mò zhōu zhǔ hūn,wú shù hán yā qī gǔ dù。
景物变态虽无穷,笔端有口一一吐。jǐng wù biàn tài suī wú qióng,bǐ duān yǒu kǒu yī yī tǔ。
研丹吮粉尤精奇,直与王爵争毫厘。yán dān shǔn fěn yóu jīng qí,zhí yǔ wáng jué zhēng háo lí。
宁肯没骨媚时好,逸气往往追徐熙。níng kěn méi gǔ mèi shí hǎo,yì qì wǎng wǎng zhuī xú xī。
一点春风几花卉,化工权柄君所私。yī diǎn chūn fēng jǐ huā huì,huà gōng quán bǐng jūn suǒ sī。
献之牸牛韩干马,滕王蛱蝶僧繇鱼。xiàn zhī zì niú hán gàn mǎ,téng wáng jiá dié sēng yáo yú。
下笔众妙各俱足,开卷错落中珠玑。xià bǐ zhòng miào gè jù zú,kāi juǎn cuò luò zhōng zhū jī。
顾家层楼连天起,俗士那敢窥藩篱。gù jiā céng lóu lián tiān qǐ,sú shì nà gǎn kuī fān lí。
呕心抽思何自苦,乃使肌骨化作枯松枝。ǒu xīn chōu sī hé zì kǔ,nǎi shǐ jī gǔ huà zuò kū sōng zhī。
君不见梅边有狂客,风饕雪虐宁忍饥。jūn bù jiàn méi biān yǒu kuáng kè,fēng tāo xuě nüè níng rěn jī。
吟躯未老貌先老,不觉两鬓纷如丝。yín qū wèi lǎo mào xiān lǎo,bù jué liǎng bìn fēn rú sī。

吴龙翰

宋徽州歙县人,字式贤,一作武贤,号古梅。理宗景定五年乡贡,以荐授编校国史院实录文字。元世祖至元十三年,乡校诸生礼请充教授,寻弃去。嗜奇学,博为诗。有《古梅吟稿》。 吴龙翰的作品>>

猜您喜欢

春晚留淮上

吴龙翰

淮山历历春云澹,淮水汤汤夜月辉。huái shān lì lì chūn yún dàn,huái shuǐ tāng tāng yè yuè huī。
此处杜鹃啼不到,江南行客未成归。cǐ chù dù juān tí bù dào,jiāng nán xíng kè wèi chéng guī。

赠谒士

吴龙翰

一掬乡心寒似月,半生行迹过于云。yī jū xiāng xīn hán shì yuè,bàn shēng xíng jì guò yú yún。
春风满担诗千首,是处青山留得君。chūn fēng mǎn dān shī qiān shǒu,shì chù qīng shān liú dé jūn。

拜林和靖墓

吴龙翰

老鹤高飞入白云,空馀残照管孤坟。lǎo hè gāo fēi rù bái yún,kōng yú cán zhào guǎn gū fén。
清风千古镇长在,见著梅花如见君。qīng fēng qiān gǔ zhèn zhǎng zài,jiàn zhù méi huā rú jiàn jūn。

久客湖海买舟西还

吴龙翰

万里烟波兴渺然,片心如在灞桥边。wàn lǐ yān bō xīng miǎo rán,piàn xīn rú zài bà qiáo biān。
归装诗少不成担,自拗梅花凑满船。guī zhuāng shī shǎo bù chéng dān,zì ǎo méi huā còu mǎn chuán。

辛酉秋吴画士写神

吴龙翰

功名自有兜鍪辈,荣辱宁干蓑笠翁。gōng míng zì yǒu dōu móu bèi,róng rǔ níng gàn suō lì wēng。
烦作田园秋兴画,短檐斜日稻花风。fán zuò tián yuán qiū xīng huà,duǎn yán xié rì dào huā fēng。

京城寓居春日

吴龙翰

春城庭院柳风轻,帘影玲珑爱晓晴。chūn chéng tíng yuàn liǔ fēng qīng,lián yǐng líng lóng ài xiǎo qíng。
红日半窗吟梦觉,咿哑墙外卖花声。hóng rì bàn chuāng yín mèng jué,yī yǎ qiáng wài mài huā shēng。

宫人斜

吴龙翰

碧石重重锁墓门,兰膏点火照黄昏。bì shí zhòng zhòng suǒ mù mén,lán gāo diǎn huǒ zhào huáng hūn。
春风几度生芳草,还似君王旧日恩。chūn fēng jǐ dù shēng fāng cǎo,hái shì jūn wáng jiù rì ēn。

春夜隔江望扬州城

吴龙翰

烟树芜城熨不开,夜深灯火照楼台。yān shù wú chéng yùn bù kāi,yè shēn dēng huǒ zhào lóu tái。
欲披紫绮过江去,月冷沧洲待鹤来。yù pī zǐ qǐ guò jiāng qù,yuè lěng cāng zhōu dài hè lái。

宫词

吴龙翰

舞罢霓裳宝髻垂,桃花扇底暖风吹。wǔ bà ní shang bǎo jì chuí,táo huā shàn dǐ nuǎn fēng chuī。
夜深内殿重开宴,手撚灯花画翠眉。yè shēn nèi diàn zhòng kāi yàn,shǒu niǎn dēng huā huà cuì méi。

秋崖先生以红石见寄

吴龙翰

彤霞铄石玉晶荧,琢出羲之风字形。tóng xiá shuò shí yù jīng yíng,zuó chū xī zhī fēng zì xíng。
却着寒松苍石下,研烟传写相牛经。què zhe hán sōng cāng shí xià,yán yān chuán xiě xiāng niú jīng。

春寒

吴龙翰

二月漫漫雪满山,群芳空向雪中看。èr yuè màn màn xuě mǎn shān,qún fāng kōng xiàng xuě zhōng kàn。
幽亭酌酒且沉醉,要为小园花餪寒。yōu tíng zhuó jiǔ qiě chén zuì,yào wèi xiǎo yuán huā nuǎn hán。

金陵寓楼居

吴龙翰

楼中有酒客身闲,约住孤云共往还。lóu zhōng yǒu jiǔ kè shēn xián,yuē zhù gū yún gòng wǎng hái。
摇落碧桃春欲去,倚阑无语看钟山。yáo luò bì táo chūn yù qù,yǐ lán wú yǔ kàn zhōng shān。

严滩对月忆雪壶亡弟

吴龙翰

卯君看月此徘徊,今来月明君不来。mǎo jūn kàn yuè cǐ pái huái,jīn lái yuè míng jūn bù lái。
安得清光刀剪破,为分一半到泉台。ān dé qīng guāng dāo jiǎn pò,wèi fēn yī bàn dào quán tái。

婺源道中午憩

吴龙翰

小息吟身古木阴,诗情羞涩锦囊轻。xiǎo xī yín shēn gǔ mù yīn,shī qíng xiū sè jǐn náng qīng。
风烟不受人收拾,担阁行山半日程。fēng yān bù shòu rén shōu shí,dān gé xíng shān bàn rì chéng。

婺源道中午憩

吴龙翰

满路黄尘人往还,黄尘点污几青山。mǎn lù huáng chén rén wǎng hái,huáng chén diǎn wū jǐ qīng shān。
便投山店睡过午,要放诗魂出世间。biàn tóu shān diàn shuì guò wǔ,yào fàng shī hún chū shì jiān。
1151234567»