古诗词

拙妇吟

岳珂

西风策策黄叶舞,茅檐三尺鸣秋雨。xī fēng cè cè huáng yè wǔ,máo yán sān chǐ míng qiū yǔ。
东家拙妇拥面啼,强剔孤灯诉愁窭。dōng jiā zhuō fù yōng miàn tí,qiáng tī gū dēng sù chóu jù。
当年采桑陌上归,嬉游不管春蚕饥。dāng nián cǎi sāng mò shàng guī,xī yóu bù guǎn chūn cán jī。
千丝万缕茧白雪,便学红女攀花枝。qiān sī wàn lǚ jiǎn bái xuě,biàn xué hóng nǚ pān huā zhī。
十七十八事机织,暗琐青闺人不识。shí qī shí bā shì jī zhī,àn suǒ qīng guī rén bù shí。
二十三十幽恨长,卢家古梁玉为堂。èr shí sān shí yōu hèn zhǎng,lú jiā gǔ liáng yù wèi táng。
四十五十已老大,唧唧鸣蛩欺独卧。sì shí wǔ shí yǐ lǎo dà,jī jī míng qióng qī dú wò。
尚随姑嫂作笑嗔,一生苦乐由他人。shàng suí gū sǎo zuò xiào chēn,yī shēng kǔ lè yóu tā rén。
君不见昨朝县吏踏门闑,杼柚已空盆盎竭。jūn bù jiàn zuó cháo xiàn lì tà mén niè,zhù yòu yǐ kōng pén àng jié。
鸡豚指栅索饮壶,掀釜叫呼嗤妇拙。jī tún zhǐ zhà suǒ yǐn hú,xiān fǔ jiào hū chī fù zhuō。
起来迎门陪笑面,不似娇羞怕人见。qǐ lái yíng mén péi xiào miàn,bù shì jiāo xiū pà rén jiàn。
今年岁事苦不登,且为当家聊一展。jīn nián suì shì kǔ bù dēng,qiě wèi dāng jiā liáo yī zhǎn。
吏嚣不肯怒且诃,大儿门东窥饭箩。lì xiāo bù kěn nù qiě hē,dà ér mén dōng kuī fàn luó。
稿砧走藏姑诮骂,造饼无面知如何。gǎo zhēn zǒu cáng gū qiào mà,zào bǐng wú miàn zhī rú hé。
蹙金芙蓉戏双鸳,绣床一倚曾万钱。cù jīn fú róng xì shuāng yuān,xiù chuáng yī yǐ céng wàn qián。
低头长叹只自怜,昔者何巧今不然。dī tóu zhǎng tàn zhǐ zì lián,xī zhě hé qiǎo jīn bù rán。
吏呼已倦里正醉,抆泪背人还涤器。lì hū yǐ juàn lǐ zhèng zuì,wěn lèi bèi rén hái dí qì。
明朝欲酒姑勿哗,正恐突隳惊阿家。míng cháo yù jiǔ gū wù huā,zhèng kǒng tū huī jīng ā jiā。

岳珂

岳珂(公元1183~公元1243) ,南宋文学家。字肃之,号亦斋,晚号倦翁。相州汤阴(今属河南)人。寓居嘉兴(今属浙江)。岳飞之孙,岳霖之子。宋宁宗时,以奉议郎权发遣嘉兴军府兼管内劝农事,有惠政。自此家居嘉兴,住宅在金佗坊。嘉泰末为承务郎监镇江府户部大军仓,历光禄丞、司农寺主簿、军器监丞、司农寺丞。嘉定十年(公元1217),出知嘉兴。十二年,为承议郎、江南东路转运判官。十四年,除军器监、淮东总领。宝庆三年(公元1227),为户部侍郎、淮东总领兼制置使。 岳珂的作品>>

猜您喜欢

塔灯六言四绝

岳珂

中天半倚寥泬,大帝高居郁萧。zhōng tiān bàn yǐ liáo jué,dà dì gāo jū yù xiāo。
已讶流铃掷火,还疑绛节来朝。yǐ yà liú líng zhì huǒ,hái yí jiàng jié lái cháo。

塔灯六言四绝

岳珂

碧落星移象纬,红光影射鲛宫。bì luò xīng yí xiàng wěi,hóng guāng yǐng shè jiāo gōng。
甲煎千门初启,明珠九曲先通。jiǎ jiān qiān mén chū qǐ,míng zhū jiǔ qū xiān tōng。

长门怨

岳珂

惊风不成雨,行云去无踪。jīng fēng bù chéng yǔ,xíng yún qù wú zōng。
妾生三十年,著籍长门宫。qiè shēng sān shí nián,zhù jí zhǎng mén gōng。
宫车辘辘春雷晓,明星初荧绿云扰。gōng chē lù lù chūn léi xiǎo,míng xīng chū yíng lǜ yún rǎo。
增成丙舍争迎銮,惟有长门闭花鸟。zēng chéng bǐng shě zhēng yíng luán,wéi yǒu zhǎng mén bì huā niǎo。
黄门开玉匙,画史图蛾眉。huáng mén kāi yù shi,huà shǐ tú é méi。
金铺振琼钥,玉秀生铜池。jīn pù zhèn qióng yào,yù xiù shēng tóng chí。
朝阳才回金屋在,转盼不堪人事改。cháo yáng cái huí jīn wū zài,zhuǎn pàn bù kān rén shì gǎi。
入宫已作郑袖啼,出塞那知延寿卖。rù gōng yǐ zuò zhèng xiù tí,chū sāi nà zhī yán shòu mài。
花残鸟语频,长门春复春。huā cán niǎo yǔ pín,zhǎng mén chūn fù chūn。
花鸟易惊老,况复门内人。huā niǎo yì jīng lǎo,kuàng fù mén nèi rén。
东风动地夜来恶,万翠千红绕帘幕。dōng fēng dòng dì yè lái è,wàn cuì qiān hóng rào lián mù。
当熊自有匪石心,肯顾班姬秋扇薄。dāng xióng zì yǒu fěi shí xīn,kěn gù bān jī qiū shàn báo。
长门勿轻怨,视此箧中扇。zhǎng mén wù qīng yuàn,shì cǐ qiè zhōng shàn。
白华兮绿衣,自古兮有之。bái huá xī lǜ yī,zì gǔ xī yǒu zhī。