古诗词

后元祐行上辨章乔益公

岳珂

正月二日天气清,六符两两三阶平。zhèng yuè èr rì tiān qì qīng,liù fú liǎng liǎng sān jiē píng。
閤门催班报麻案,珂马玎玲万人看。gé mén cuī bān bào má àn,kē mǎ dīng líng wàn rén kàn。
押麻参政拆玺封,宣词舍人来殿东。yā má cān zhèng chāi xǐ fēng,xuān cí shě rén lái diàn dōng。
鞠躬一声百寮听,军国平章乔益公。jū gōng yī shēng bǎi liáo tīng,jūn guó píng zhāng qiáo yì gōng。
天心果与人心同,大哉圣断天与通。tiān xīn guǒ yǔ rén xīn tóng,dà zāi shèng duàn tiān yǔ tōng。
本朝太平说元祐,五岳三光浑未剖。běn cháo tài píng shuō yuán yòu,wǔ yuè sān guāng hún wèi pōu。
当年一日三制颁,吕范堂堂分左右。dāng nián yī rì sān zhì bān,lǚ fàn táng táng fēn zuǒ yòu。
虔中大老更魁杰,申国勋名比韩富。qián zhōng dà lǎo gèng kuí jié,shēn guó xūn míng bǐ hán fù。
民生是时非汉唐,亲见至治跻羲皇。mín shēng shì shí fēi hàn táng,qīn jiàn zhì zhì jī xī huáng。
一尘不起四夷服,轨顺星躔蕃五谷。yī chén bù qǐ sì yí fú,guǐ shùn xīng chán fān wǔ gǔ。
士皆有造百姓宁,官僚彻底清似冰。shì jiē yǒu zào bǎi xìng níng,guān liáo chè dǐ qīng shì bīng。
桁杨毕空戈革偃,天街镜净无搀枪。héng yáng bì kōng gē gé yǎn,tiān jiē jìng jìng wú chān qiāng。
彼何人斯阶启厉,九县回飙八纮沸。bǐ hé rén sī jiē qǐ lì,jiǔ xiàn huí biāo bā hóng fèi。
高皇疋马开东南,王业中兴今五世。gāo huáng pǐ mǎ kāi dōng nán,wáng yè zhōng xīng jīn wǔ shì。
穷荒靺鞨何自来,中原万里吹黄埃。qióng huāng mò hé hé zì lái,zhōng yuán wàn lǐ chuī huáng āi。
数殚剥复回否泰,胚腪元气钟奇才。shù dān bō fù huí fǒu tài,pēi yùn yuán qì zhōng qí cái。
耆明寿隽轶千古,吕望鹰扬称尚父。qí míng shòu juàn yì qiān gǔ,lǚ wàng yīng yáng chēng shàng fù。
便教旦奭居东西,穆穆迓衡今再睹。biàn jiào dàn shì jū dōng xī,mù mù yà héng jīn zài dǔ。
官家即日开天章,貂冠玉佩游岩廊。guān jiā jí rì kāi tiān zhāng,diāo guān yù pèi yóu yán láng。
一都一俞一吁咈,四海春风已披拂。yī dōu yī yú yī xū fú,sì hǎi chūn fēng yǐ pī fú。
圣贤自昔难相逢,巨鱼纵壑鸿遇风。shèng xián zì xī nán xiāng féng,jù yú zòng hè hóng yù fēng。
舆人欢呼争诵说,元祐嘉熙莫分别。yú rén huān hū zhēng sòng shuō,yuán yòu jiā xī mò fēn bié。
君不见徂徕处士歌一夔,浓墨大字庆历诗。jūn bù jiàn cú lái chù shì gē yī kuí,nóng mò dà zì qìng lì shī。
生民至今受其赐,千载万载生光辉。shēng mín zhì jīn shòu qí cì,qiān zài wàn zài shēng guāng huī。
陋儒笔研久不治,安得椽笔摹英辞。lòu rú bǐ yán jiǔ bù zhì,ān dé chuán bǐ mó yīng cí。
两朝庆祐俱盛时,众贤一念犹西陲。liǎng cháo qìng yòu jù shèng shí,zhòng xián yī niàn yóu xī chuí。
天心愿化光明烛,先望分辉照荆蜀。tiān xīn yuàn huà guāng míng zhú,xiān wàng fēn huī zhào jīng shǔ。

岳珂

岳珂(公元1183~公元1243) ,南宋文学家。字肃之,号亦斋,晚号倦翁。相州汤阴(今属河南)人。寓居嘉兴(今属浙江)。岳飞之孙,岳霖之子。宋宁宗时,以奉议郎权发遣嘉兴军府兼管内劝农事,有惠政。自此家居嘉兴,住宅在金佗坊。嘉泰末为承务郎监镇江府户部大军仓,历光禄丞、司农寺主簿、军器监丞、司农寺丞。嘉定十年(公元1217),出知嘉兴。十二年,为承议郎、江南东路转运判官。十四年,除军器监、淮东总领。宝庆三年(公元1227),为户部侍郎、淮东总领兼制置使。 岳珂的作品>>

猜您喜欢

塔灯六言四绝

岳珂

中天半倚寥泬,大帝高居郁萧。zhōng tiān bàn yǐ liáo jué,dà dì gāo jū yù xiāo。
已讶流铃掷火,还疑绛节来朝。yǐ yà liú líng zhì huǒ,hái yí jiàng jié lái cháo。

塔灯六言四绝

岳珂

碧落星移象纬,红光影射鲛宫。bì luò xīng yí xiàng wěi,hóng guāng yǐng shè jiāo gōng。
甲煎千门初启,明珠九曲先通。jiǎ jiān qiān mén chū qǐ,míng zhū jiǔ qū xiān tōng。

长门怨

岳珂

惊风不成雨,行云去无踪。jīng fēng bù chéng yǔ,xíng yún qù wú zōng。
妾生三十年,著籍长门宫。qiè shēng sān shí nián,zhù jí zhǎng mén gōng。
宫车辘辘春雷晓,明星初荧绿云扰。gōng chē lù lù chūn léi xiǎo,míng xīng chū yíng lǜ yún rǎo。
增成丙舍争迎銮,惟有长门闭花鸟。zēng chéng bǐng shě zhēng yíng luán,wéi yǒu zhǎng mén bì huā niǎo。
黄门开玉匙,画史图蛾眉。huáng mén kāi yù shi,huà shǐ tú é méi。
金铺振琼钥,玉秀生铜池。jīn pù zhèn qióng yào,yù xiù shēng tóng chí。
朝阳才回金屋在,转盼不堪人事改。cháo yáng cái huí jīn wū zài,zhuǎn pàn bù kān rén shì gǎi。
入宫已作郑袖啼,出塞那知延寿卖。rù gōng yǐ zuò zhèng xiù tí,chū sāi nà zhī yán shòu mài。
花残鸟语频,长门春复春。huā cán niǎo yǔ pín,zhǎng mén chūn fù chūn。
花鸟易惊老,况复门内人。huā niǎo yì jīng lǎo,kuàng fù mén nèi rén。
东风动地夜来恶,万翠千红绕帘幕。dōng fēng dòng dì yè lái è,wàn cuì qiān hóng rào lián mù。
当熊自有匪石心,肯顾班姬秋扇薄。dāng xióng zì yǒu fěi shí xīn,kěn gù bān jī qiū shàn báo。
长门勿轻怨,视此箧中扇。zhǎng mén wù qīng yuàn,shì cǐ qiè zhōng shàn。
白华兮绿衣,自古兮有之。bái huá xī lǜ yī,zì gǔ xī yǒu zhī。