古诗词

张孝显晨访懋忠堂因拉陈升可王渊道同饮径醉卧小阁醒则晡矣戏呈诸公

岳珂

凌晨有客来款门,盥栉下榻呼冠巾。líng chén yǒu kè lái kuǎn mén,guàn zhì xià tà hū guān jīn。
怪生鹊喜绕庭树,迎客不但填河津。guài shēng què xǐ rào tíng shù,yíng kè bù dàn tián hé jīn。
清尊湛湛开北牖,颐指市奴骏奔走。qīng zūn zhàn zhàn kāi běi yǒu,yí zhǐ shì nú jùn bēn zǒu。
烹鲜煮饼罗朝盘,苜蓿阑干岂无有。pēng xiān zhǔ bǐng luó cháo pán,mù xu lán gàn qǐ wú yǒu。
一杯两杯叱先驱,群羊入梦撞瓮菹。yī bēi liǎng bēi chì xiān qū,qún yáng rù mèng zhuàng wèng jū。
三杯四杯舌底滑,阖坐牢辞辄投辖。sān bēi sì bēi shé dǐ huá,hé zuò láo cí zhé tóu xiá。
共言卯饮夕不同,能使终日长冬烘。gòng yán mǎo yǐn xī bù tóng,néng shǐ zhōng rì zhǎng dōng hōng。
一朝便废一日事,除却投床百无技。yī cháo biàn fèi yī rì shì,chú què tóu chuáng bǎi wú jì。
老夫笑倒绝冠缨,人生无日无经营。lǎo fū xiào dào jué guān yīng,rén shēng wú rì wú jīng yíng。
经营至竟有底成,谨閟此舌君勿评。jīng yíng zhì jìng yǒu dǐ chéng,jǐn bì cǐ shé jūn wù píng。
直须大噭五六七,不醉不扶毋返室。zhí xū dà jiào wǔ liù qī,bù zuì bù fú wú fǎn shì。
高眠一枕醉复醒,莫管今朝更明日。gāo mián yī zhěn zuì fù xǐng,mò guǎn jīn cháo gèng míng rì。

岳珂

岳珂(公元1183~公元1243) ,南宋文学家。字肃之,号亦斋,晚号倦翁。相州汤阴(今属河南)人。寓居嘉兴(今属浙江)。岳飞之孙,岳霖之子。宋宁宗时,以奉议郎权发遣嘉兴军府兼管内劝农事,有惠政。自此家居嘉兴,住宅在金佗坊。嘉泰末为承务郎监镇江府户部大军仓,历光禄丞、司农寺主簿、军器监丞、司农寺丞。嘉定十年(公元1217),出知嘉兴。十二年,为承议郎、江南东路转运判官。十四年,除军器监、淮东总领。宝庆三年(公元1227),为户部侍郎、淮东总领兼制置使。 岳珂的作品>>

猜您喜欢

塔灯六言四绝

岳珂

中天半倚寥泬,大帝高居郁萧。zhōng tiān bàn yǐ liáo jué,dà dì gāo jū yù xiāo。
已讶流铃掷火,还疑绛节来朝。yǐ yà liú líng zhì huǒ,hái yí jiàng jié lái cháo。

塔灯六言四绝

岳珂

碧落星移象纬,红光影射鲛宫。bì luò xīng yí xiàng wěi,hóng guāng yǐng shè jiāo gōng。
甲煎千门初启,明珠九曲先通。jiǎ jiān qiān mén chū qǐ,míng zhū jiǔ qū xiān tōng。

长门怨

岳珂

惊风不成雨,行云去无踪。jīng fēng bù chéng yǔ,xíng yún qù wú zōng。
妾生三十年,著籍长门宫。qiè shēng sān shí nián,zhù jí zhǎng mén gōng。
宫车辘辘春雷晓,明星初荧绿云扰。gōng chē lù lù chūn léi xiǎo,míng xīng chū yíng lǜ yún rǎo。
增成丙舍争迎銮,惟有长门闭花鸟。zēng chéng bǐng shě zhēng yíng luán,wéi yǒu zhǎng mén bì huā niǎo。
黄门开玉匙,画史图蛾眉。huáng mén kāi yù shi,huà shǐ tú é méi。
金铺振琼钥,玉秀生铜池。jīn pù zhèn qióng yào,yù xiù shēng tóng chí。
朝阳才回金屋在,转盼不堪人事改。cháo yáng cái huí jīn wū zài,zhuǎn pàn bù kān rén shì gǎi。
入宫已作郑袖啼,出塞那知延寿卖。rù gōng yǐ zuò zhèng xiù tí,chū sāi nà zhī yán shòu mài。
花残鸟语频,长门春复春。huā cán niǎo yǔ pín,zhǎng mén chūn fù chūn。
花鸟易惊老,况复门内人。huā niǎo yì jīng lǎo,kuàng fù mén nèi rén。
东风动地夜来恶,万翠千红绕帘幕。dōng fēng dòng dì yè lái è,wàn cuì qiān hóng rào lián mù。
当熊自有匪石心,肯顾班姬秋扇薄。dāng xióng zì yǒu fěi shí xīn,kěn gù bān jī qiū shàn báo。
长门勿轻怨,视此箧中扇。zhǎng mén wù qīng yuàn,shì cǐ qiè zhōng shàn。
白华兮绿衣,自古兮有之。bái huá xī lǜ yī,zì gǔ xī yǒu zhī。