古诗词

隋堤采蕈

毛滂

老夫少时性豪侈,颇复慨想诸公子。lǎo fū shǎo shí xìng háo chǐ,pǒ fù kǎi xiǎng zhū gōng zi。
家徒四壁不自怜,客来笑呼客且止。jiā tú sì bì bù zì lián,kè lái xiào hū kè qiě zhǐ。
牧羊幸得时击鲜,种秫足救瓶罍耻。mù yáng xìng dé shí jī xiān,zhǒng shú zú jiù píng léi chǐ。
萍齑豆粥何足数,红粱雀黍屡登匕。píng jī dòu zhōu hé zú shù,hóng liáng què shǔ lǚ dēng bǐ。
老来百呼无一诺,空瓢但酌三江水。lǎo lái bǎi hū wú yī nuò,kōng piáo dàn zhuó sān jiāng shuǐ。
侍祠何功费太仓,月赐万钱良过矣。shì cí hé gōng fèi tài cāng,yuè cì wàn qián liáng guò yǐ。
秋采菊英春采荠,岁月无忧三百指。qiū cǎi jú yīng chūn cǎi jì,suì yuè wú yōu sān bǎi zhǐ。
西湖两年相慰藉,东风为长莼丝紫。xī hú liǎng nián xiāng wèi jí,dōng fēng wèi zhǎng chún sī zǐ。
年来吏满官有程,退无可耕那得已。nián lái lì mǎn guān yǒu chéng,tuì wú kě gēng nà dé yǐ。
晓猿夜鹤谢游从,笔床茶灶供行李。xiǎo yuán yè hè xiè yóu cóng,bǐ chuáng chá zào gōng xíng lǐ。
异时浮家淮海上,鱼虾舟量贱无比。yì shí fú jiā huái hǎi shàng,yú xiā zhōu liàng jiàn wú bǐ。
白鱼截玉数尺长,本不论钱数鲂鲤。bái yú jié yù shù chǐ zhǎng,běn bù lùn qián shù fáng lǐ。
只今寸鳞乃许价,无鱼自应相贵尔。zhǐ jīn cùn lín nǎi xǔ jià,wú yú zì yīng xiāng guì ěr。
谓当此行且空饭,弹铗而歌绕淮市。wèi dāng cǐ xíng qiě kōng fàn,dàn jiá ér gē rào huái shì。
谁知一饱不足虑,造物尚得相料理。shuí zhī yī bǎo bù zú lǜ,zào wù shàng dé xiāng liào lǐ。
榆堤雨润风力和,老杨出菌雏骈觜。yú dī yǔ rùn fēng lì hé,lǎo yáng chū jūn chú pián zī。
轮囷长芽长云叶,磊落小丛攒玉蕊。lún qūn zhǎng yá zhǎng yún yè,lěi luò xiǎo cóng zǎn yù ruǐ。
呼儿采掇归自烹,不遣辛酸乱清美。hū ér cǎi duō guī zì pēng,bù qiǎn xīn suān luàn qīng měi。
五芝风味均茵凭,八珍品目当奴婢。wǔ zhī fēng wèi jūn yīn píng,bā zhēn pǐn mù dāng nú bì。
不贪俎豆逐驽马,肯同腥膻怒蝼蚁。bù tān zǔ dòu zhú nú mǎ,kěn tóng xīng shān nù lóu yǐ。
君看五鼎或杀身,未如老杨饥足恃。jūn kàn wǔ dǐng huò shā shēn,wèi rú lǎo yáng jī zú shì。
后逢枯朽慎勿薪,太和蒸之有如此。hòu féng kū xiǔ shèn wù xīn,tài hé zhēng zhī yǒu rú cǐ。

毛滂

毛滂,字泽民,衢州江山人,约生于嘉佑六年(1061),卒于宣和末年。有《东堂集》十卷和《东堂词》一卷传世。 毛滂的作品>>

猜您喜欢

散药过东湖戏作绝句寄陈巨中

毛滂

谁为苍生起病癯,参军药裹欲何如。shuí wèi cāng shēng qǐ bìng qú,cān jūn yào guǒ yù hé rú。
湖东道义为针石,不用先生肘后书。hú dōng dào yì wèi zhēn shí,bù yòng xiān shēng zhǒu hòu shū。

次韵王宣义见过夜饮四绝

毛滂

空琴谁为奏南风,坐看幽香走篆红。kōng qín shuí wèi zòu nán fēng,zuò kàn yōu xiāng zǒu zhuàn hóng。
定卜糟丘度馀日,此生那复问蓍丛。dìng bo zāo qiū dù yú rì,cǐ shēng nà fù wèn shī cóng。

次韵王宣义见过夜饮四绝

毛滂

凄风落日酒家天,何事囊中长一钱。qī fēng luò rì jiǔ jiā tiān,hé shì náng zhōng zhǎng yī qián。
快见渴虹横酒户,归须残月上吟鞯。kuài jiàn kě hóng héng jiǔ hù,guī xū cán yuè shàng yín jiān。

次韵王宣义见过夜饮四绝

毛滂

崔郎傲兀见孤罴,笔势纵横欲发奇。cuī láng ào wù jiàn gū pí,bǐ shì zòng héng yù fā qí。
赋就何人知犬子,杯深自喜对鹅儿。fù jiù hé rén zhī quǎn zi,bēi shēn zì xǐ duì é ér。

次韵王宣义见过夜饮四绝

毛滂

肯为张卿贵作奴,不嫌唤客手携壶。kěn wèi zhāng qīng guì zuò nú,bù xián huàn kè shǒu xié hú。
全胜一叶唯茶灶,未负黄公卖酒垆。quán shèng yī yè wéi chá zào,wèi fù huáng gōng mài jiǔ lú。

灵芝观上人房植紫竹一本覆屋其上以庇朝日顾雨露所不及也疑其当憔悴枯槁反蔚然劲秀为作一绝句

毛滂

阶前紫玉似人长,可怪龙孙久未骧。jiē qián zǐ yù shì rén zhǎng,kě guài lóng sūn jiǔ wèi xiāng。
第放烟梢出檐去,此君初不畏风霜。dì fàng yān shāo chū yán qù,cǐ jūn chū bù wèi fēng shuāng。

访孟令不遇

毛滂

扶病寻君君未归,添香应惹踏门衣。fú bìng xún jūn jūn wèi guī,tiān xiāng yīng rě tà mén yī。
东风未破桃花萼,雪压馀英蝶乱飞。dōng fēng wèi pò táo huā è,xuě yā yú yīng dié luàn fēi。

常山孙令见过仆未起孙题壁而去作绝句寄之

毛滂

醉乡冉冉梦游闲,一夜凉风唤未还。zuì xiāng rǎn rǎn mèng yóu xián,yī yè liáng fēng huàn wèi hái。
可是应门无稚子,双凫仙去定谁攀。kě shì yīng mén wú zhì zi,shuāng fú xiān qù dìng shuí pān。

常山孙令见过仆未起孙题壁而去作绝句寄之

毛滂

门外初为罗雀地,壁间偶见换鹅书。mén wài chū wèi luó què dì,bì jiān ǒu jiàn huàn é shū。
忽然兴尽何由揖,拟遣长须致鲤鱼。hū rán xīng jǐn hé yóu yī,nǐ qiǎn zhǎng xū zhì lǐ yú。

常山孙令见过仆未起孙题壁而去作绝句寄之

毛滂

夹道老槐分晓色,出楼寒鼓报衙声。jiā dào lǎo huái fēn xiǎo sè,chū lóu hán gǔ bào yá shēng。
解牛敏手仍投暇,梦蝶闲身尚未惊。jiě niú mǐn shǒu réng tóu xiá,mèng dié xián shēn shàng wèi jīng。

送茶宋大监

毛滂

凤凰山畔雨前春,玉骨云腴绝可人。fèng huáng shān pàn yǔ qián chūn,yù gǔ yún yú jué kě rén。
寄与青云欲仙客,一瓯相映两无尘。jì yǔ qīng yún yù xiān kè,yī ōu xiāng yìng liǎng wú chén。

送茶宋大监

毛滂

玉兔瓯中霜月色,照公问路广寒宫。yù tù ōu zhōng shuāng yuè sè,zhào gōng wèn lù guǎng hán gōng。
绝胜自酌寒窗下,睡减悲添愁事丛。jué shèng zì zhuó hán chuāng xià,shuì jiǎn bēi tiān chóu shì cóng。

响潭

毛滂

水面平铺映碧空,夜深明月照龙宫。shuǐ miàn píng pù yìng bì kōng,yè shēn míng yuè zhào lóng gōng。
猿啼未响潭先响,一树花开两树红。yuán tí wèi xiǎng tán xiān xiǎng,yī shù huā kāi liǎng shù hóng。

游翠峰寺

毛滂

隔墙杨柳舞腰斜,傍砌鹅梨玉作花。gé qiáng yáng liǔ wǔ yāo xié,bàng qì é lí yù zuò huā。
此地风光谁管领,小诗收入长官家。cǐ dì fēng guāng shuí guǎn lǐng,xiǎo shī shōu rù zhǎng guān jiā。

昼寝石颐寺

毛滂

何人支枕古邯郸,孤卧僧房四面山。hé rén zhī zhěn gǔ hán dān,gū wò sēng fáng sì miàn shān。
故遣白云遮谷口,不教幽梦落人间。gù qiǎn bái yún zhē gǔ kǒu,bù jiào yōu mèng luò rén jiān。