古诗词

上二溪山

张嵲

积雨连日夜,敢谓今旦晴。jī yǔ lián rì yè,gǎn wèi jīn dàn qíng。
绿彩泛林端,爱此朝景明。lǜ cǎi fàn lín duān,ài cǐ cháo jǐng míng。
晨炊肃徒驭,结束方上征。chén chuī sù tú yù,jié shù fāng shàng zhēng。
千岩屹穹隆,万壑临峥嵘。qiān yán yì qióng lóng,wàn hè lín zhēng róng。
谁知有微径,在此苍翠屏。shuí zhī yǒu wēi jìng,zài cǐ cāng cuì píng。
昔闻五尺道,驰心已伶俜。xī wén wǔ chǐ dào,chí xīn yǐ líng pīng。
今朝复何朝,冒此绝险行。jīn cháo fù hé cháo,mào cǐ jué xiǎn xíng。
侧路不容足,下瞰千仞坑。cè lù bù róng zú,xià kàn qiān rèn kēng。
步武一蹉跌,陨身如建瓴。bù wǔ yī cuō diē,yǔn shēn rú jiàn líng。
避地本爱死,兹行岂偷生。bì dì běn ài sǐ,zī xíng qǐ tōu shēng。
篮舆仗伧人,崎岖信所经。lán yú zhàng cāng rén,qí qū xìn suǒ jīng。
下为崖石碍,上苦萝蔓撄。xià wèi yá shí ài,shàng kǔ luó màn yīng。
阴岩多沮洳,泥苔汰相仍。yīn yán duō jǔ rù,ní tái tài xiāng réng。
薄暮雨欲来,白云起如蒸。báo mù yǔ yù lái,bái yún qǐ rú zhēng。
稍观前山暗,已复如悬绳。shāo guān qián shān àn,yǐ fù rú xuán shéng。
行行入中林,心悸万鼓鸣。xíng xíng rù zhōng lín,xīn jì wàn gǔ míng。
三泉如雪翻,竞泻石上声。sān quán rú xuě fān,jìng xiè shí shàng shēng。
值此绝世景,避贼难为情。zhí cǐ jué shì jǐng,bì zéi nán wèi qíng。
路转复临川,浊流方满盈。lù zhuǎn fù lín chuān,zhuó liú fāng mǎn yíng。
波神恣桀鷔,势欲丘壑平。bō shén zì jié áo,shì yù qiū hè píng。
雄张拥行潦,河渎将抗衡。xióng zhāng yōng xíng lǎo,hé dú jiāng kàng héng。
我方媚斯水,敢夸海若名。wǒ fāng mèi sī shuǐ,gǎn kuā hǎi ruò míng。
叫度雨逾急,山烟深杳冥。jiào dù yǔ yú jí,shān yān shēn yǎo míng。
舍棹即绝壁,扶持陟碐层。shě zhào jí jué bì,fú chí zhì léng céng。
经行细石坠,十步九战兢。jīng xíng xì shí zhuì,shí bù jiǔ zhàn jīng。
羊肠与三涂,其险莫与京。yáng cháng yǔ sān tú,qí xiǎn mò yǔ jīng。
叱驭匪前哲,但觉微命轻。chì yù fěi qián zhé,dàn jué wēi mìng qīng。
须臾至田家,茅茨耿清灯。xū yú zhì tián jiā,máo cí gěng qīng dēng。
篝火燎衣湿,坐使愁虑并。gōu huǒ liáo yī shī,zuò shǐ chóu lǜ bìng。
夜雨喧客耳,羁梦何由成。yè yǔ xuān kè ěr,jī mèng hé yóu chéng。
平明起长望,重阴竟四瞑。píng míng qǐ zhǎng wàng,zhòng yīn jìng sì míng。
嘉禾垂垄病,恶木连山荣。jiā hé chuí lǒng bìng,è mù lián shān róng。
兵荒兼岁恶,吁嗟此黎氓。bīng huāng jiān suì è,xū jiē cǐ lí máng。
泥水方自蔽,出门谅何能。ní shuǐ fāng zì bì,chū mén liàng hé néng。
穷居未觉苦,篱外长峰青。qióng jū wèi jué kǔ,lí wài zhǎng fēng qīng。
张嵲

张嵲

张嵲(一○九六--一一四八),字巨山,襄阳(今湖北襄樊)人。徽宗宣和三年(一一二一)上舍中第,调唐州方城尉,改房州司法参军,辟利州路安抚司干办公事。 张嵲的作品>>

猜您喜欢

赠何子应侍儿二首

张嵲

何郎当日在房州,曾见梅花倚郡楼。hé láng dāng rì zài fáng zhōu,céng jiàn méi huā yǐ jùn lóu。
赋罢凌风人已朽,后来白尽几人头。fù bà líng fēng rén yǐ xiǔ,hòu lái bái jǐn jǐ rén tóu。

赠何子应侍儿二首

张嵲

忆见红茵起袜尘,十年相遇浙河津。yì jiàn hóng yīn qǐ wà chén,shí nián xiāng yù zhè hé jīn。
殷勤怪我凋双鬓,不似花枝却耐春。yīn qín guài wǒ diāo shuāng bìn,bù shì huā zhī què nài chūn。

山中校书时有田父携酒见访

张嵲

雠书不必天禄阁,林下巾箱且自携。chóu shū bù bì tiān lù gé,lín xià jīn xiāng qiě zì xié。
时有田翁来昵饮,嗟无太乙照青藜。shí yǒu tián wēng lái nì yǐn,jiē wú tài yǐ zhào qīng lí。

魏塘荒僻春来无杂花一枝可慰逐客二月二十六日见篱外桃花盛开如烁红霞因为绝句一首

张嵲

狂风几日涨黄尘,篱外桃花忽照人。kuáng fēng jǐ rì zhǎng huáng chén,lí wài táo huā hū zhào rén。
不有繁红慰逐客,二年不识浙江春。bù yǒu fán hóng wèi zhú kè,èr nián bù shí zhè jiāng chūn。

凌云见桃花

张嵲

旷却相随不相识,主翁翻作白头新。kuàng què xiāng suí bù xiāng shí,zhǔ wēng fān zuò bái tóu xīn。
桃花未见不曾失,拈出还成埋没人。táo huā wèi jiàn bù céng shī,niān chū hái chéng mái méi rén。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

桃花零落怨春回,松下朱门向水开。táo huā líng luò yuàn chūn huí,sōng xià zhū mén xiàng shuǐ kāi。
燕子不知非旧客,依然还取故巢来。yàn zi bù zhī fēi jiù kè,yī rán hái qǔ gù cháo lái。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

茫茫白水环虚市,股引清渠绕梵宫。máng máng bái shuǐ huán xū shì,gǔ yǐn qīng qú rào fàn gōng。
一夜春风入高柳,恍如身在海涛中。yī yè chūn fēng rù gāo liǔ,huǎng rú shēn zài hǎi tāo zhōng。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

青叶生林啼鸟新,出门逢水不逢人。qīng yè shēng lín tí niǎo xīn,chū mén féng shuǐ bù féng rén。
杨花满地披重茧,不信人间有暮春。yáng huā mǎn dì pī zhòng jiǎn,bù xìn rén jiān yǒu mù chūn。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

雨罢青枝犹袅袅,风馀紫燕故翩翩。yǔ bà qīng zhī yóu niǎo niǎo,fēng yú zǐ yàn gù piān piān。
垂帘竟日无馀事,庭草虽长不用鞭。chuí lián jìng rì wú yú shì,tíng cǎo suī zhǎng bù yòng biān。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

病起清羸废酒卮,茶烟聊复扬轻飔。bìng qǐ qīng léi fèi jiǔ zhī,chá yān liáo fù yáng qīng sī。
卜居便作千年计,会见蟠桃著子时。bo jū biàn zuò qiān nián jì,huì jiàn pán táo zhù zi shí。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

一行疏柳对柴门,又见荒烟上晚村。yī xíng shū liǔ duì chái mén,yòu jiàn huāng yān shàng wǎn cūn。
日日墙阴观日影,人生消得几黄昏。rì rì qiáng yīn guān rì yǐng,rén shēng xiāo dé jǐ huáng hūn。

二月二十四日至魏塘七首

张嵲

今朝自撒窗前栅,决眦双凫没绮塍。jīn cháo zì sā chuāng qián zhà,jué zì shuāng fú méi qǐ chéng。
便是提封无限界,不忧闽陌误东陵。biàn shì tí fēng wú xiàn jiè,bù yōu mǐn mò wù dōng líng。

法界颂二首

张嵲

木人睡足理精神,大地山河勿一尘。mù rén shuì zú lǐ jīng shén,dà dì shān hé wù yī chén。
不是解谈无口论,由来不及世间人。bù shì jiě tán wú kǒu lùn,yóu lái bù jí shì jiān rén。

法界颂二首

张嵲

山河大地因谁有,闻见觉知非我亲。shān hé dà dì yīn shuí yǒu,wén jiàn jué zhī fēi wǒ qīn。
不挂一丝全体露,真成本分住山人。bù guà yī sī quán tǐ lù,zhēn chéng běn fēn zhù shān rén。

自房州归掌口闻杜鹃时杜鹃花盛开

张嵲

乱中一任青春去,只有闲愁作鬓华。luàn zhōng yī rèn qīng chūn qù,zhǐ yǒu xián chóu zuò bìn huá。
日暮风吹古原树,杜鹃啼遍满林花。rì mù fēng chuī gǔ yuán shù,dù juān tí biàn mǎn lín huā。