古诗词

四月旦大雨昼夜不止者两日微水一夕暴涨

张嵲

山木绿阴暗,骇云当昼繁。shān mù lǜ yīn àn,hài yún dāng zhòu fán。
惊风乍掩冉,积雨连荒村。jīng fēng zhà yǎn rǎn,jī yǔ lián huāng cūn。
映岫若银竹,泻涧如翻盆。yìng xiù ruò yín zhú,xiè jiàn rú fān pén。
悬霤遂及旦,暗空还至昏。xuán liù suì jí dàn,àn kōng hái zhì hūn。
长川怒方蓄,浊浪正崩奔。zhǎng chuān nù fāng xù,zhuó làng zhèng bēng bēn。
暂见没岸草,已复侵山樊。zàn jiàn méi àn cǎo,yǐ fù qīn shān fán。
冲波激远屿,聚沫旋林根。chōng bō jī yuǎn yǔ,jù mò xuán lín gēn。
劈箭摇定目,殷雷惊客魂。pī jiàn yáo dìng mù,yīn léi jīng kè hún。
俄吞众濑没,瀺灂成奫沦。é tūn zhòng lài méi,chán zhuó chéng yūn lún。
波神信雄桀,灏漾方无垠。bō shén xìn xióng jié,hào yàng fāng wú yín。
傥不究其源,岂辩河渎尊。tǎng bù jiū qí yuán,qǐ biàn hé dú zūn。
朝盈暮已竭,暂满安足论。cháo yíng mù yǐ jié,zàn mǎn ān zú lùn。
明旦立沙尾,若带青沄沄。míng dàn lì shā wěi,ruò dài qīng yún yún。
张嵲

张嵲

张嵲(一○九六--一一四八),字巨山,襄阳(今湖北襄樊)人。徽宗宣和三年(一一二一)上舍中第,调唐州方城尉,改房州司法参军,辟利州路安抚司干办公事。 张嵲的作品>>

猜您喜欢

暮春道中闻蝉

张嵲

西山日落东山明,长风吹花客心惊。xī shān rì luò dōng shān míng,zhǎng fēng chuī huā kè xīn jīng。
房州气候不可解,嫩叶暗中蝉乱鸣。fáng zhōu qì hòu bù kě jiě,nèn yè àn zhōng chán luàn míng。

夜雨有作

张嵲

睡足秋堂夜雨声,天涯此夕叹飘零。shuì zú qiū táng yè yǔ shēng,tiān yá cǐ xī tàn piāo líng。
空阶滴沥肠堪断,更向芭蕉叶上听。kōng jiē dī lì cháng kān duàn,gèng xiàng bā jiāo yè shàng tīng。

仇氏园

张嵲

修竹青冥山翠合,圆荷枯倒水禽飞。xiū zhú qīng míng shān cuì hé,yuán hé kū dào shuǐ qín fēi。
造门休问林塘主,暂借闲窗负暖晖。zào mén xiū wèn lín táng zhǔ,zàn jiè xián chuāng fù nuǎn huī。

过覃氏园偶题

张嵲

十日浓阴飞细雨,清川初涨水平沙。shí rì nóng yīn fēi xì yǔ,qīng chuān chū zhǎng shuǐ píng shā。
幽人闭户春已半,开遍山南山北花。yōu rén bì hù chūn yǐ bàn,kāi biàn shān nán shān běi huā。

思故园

张嵲

柳外高风尽日吹,春来不省见花枝。liǔ wài gāo fēng jǐn rì chuī,chūn lái bù shěng jiàn huā zhī。
汉傍别墅三株杏,记得飘零似雪时。hàn bàng bié shù sān zhū xìng,jì dé piāo líng shì xuě shí。

十二月旦雪霰大摰

张嵲

忆昔寻梅汉水傍,故乘微霰渡澄江。yì xī xún méi hàn shuǐ bàng,gù chéng wēi xiàn dù chéng jiāng。
如今飘泊闽山侧,拥褐安禅听打窗。rú jīn piāo pō mǐn shān cè,yōng hè ān chán tīng dǎ chuāng。

七月二日大风作一昼夜方止土人云此风潮信也三首

张嵲

风不终朝闻老氏,撼山今既一期馀。fēng bù zhōng cháo wén lǎo shì,hàn shān jīn jì yī qī yú。
得非造化夸能事,要使人无尽信书。dé fēi zào huà kuā néng shì,yào shǐ rén wú jǐn xìn shū。

七月二日大风作一昼夜方止土人云此风潮信也三首

张嵲

后世新奇方竞出,难持古语对时云。hòu shì xīn qí fāng jìng chū,nán chí gǔ yǔ duì shí yún。
欲将老氏飘风语,刊剟还同火浣文。yù jiāng lǎo shì piāo fēng yǔ,kān duō hái tóng huǒ huàn wén。

七月二日大风作一昼夜方止土人云此风潮信也三首

张嵲

风潮初见土人云,始愧鲰生泥昔言。fēng cháo chū jiàn tǔ rén yún,shǐ kuì zōu shēng ní xī yán。
却以所经疑柱史,著书应只为中原。què yǐ suǒ jīng yí zhù shǐ,zhù shū yīng zhǐ wèi zhōng yuán。

咏鹤

张嵲

引吭清噭达天外,何意留连豢养恩。yǐn kēng qīng jiào dá tiān wài,hé yì liú lián huàn yǎng ēn。
我亦久怀区外志,终当乘此羾天门。wǒ yì jiǔ huái qū wài zhì,zhōng dāng chéng cǐ gòng tiān mén。

咏鹤

张嵲

非干位置异鸡群,自是昂藏绝世纷。fēi gàn wèi zhì yì jī qún,zì shì áng cáng jué shì fēn。
若使风标公子见,亦应惭恨不如君。ruò shǐ fēng biāo gōng zi jiàn,yì yīng cán hèn bù rú jūn。

咏鹤

张嵲

当年君子成猿鹤,物化谁能不怆神。dāng nián jūn zi chéng yuán hè,wù huà shuí néng bù chuàng shén。
奋翼一归霄汉后,安知不作艾封人。fèn yì yī guī xiāo hàn hòu,ān zhī bù zuò ài fēng rén。

咏鹤

张嵲

心期附凤参云驾,岂与凡禽共苑园。xīn qī fù fèng cān yún jià,qǐ yǔ fán qín gòng yuàn yuán。
黄鹄无能犹自免,应缘远去不乘轩。huáng gǔ wú néng yóu zì miǎn,yīng yuán yuǎn qù bù chéng xuān。

咏鹤

张嵲

千年一度复来归,城郭何人识令威。qiān nián yī dù fù lái guī,chéng guō hé rén shí lìng wēi。
当日荣华竟谁是,只应皆作路尘飞。dāng rì róng huá jìng shuí shì,zhǐ yīng jiē zuò lù chén fēi。

孤山

张嵲

日薄城烟湖面红,胜游常恨隔崇墉。rì báo chéng yān hú miàn hóng,shèng yóu cháng hèn gé chóng yōng。
不如纵棹绝湖去,却听孤山打暮钟。bù rú zòng zhào jué hú qù,què tīng gū shān dǎ mù zhōng。