古诗词

西谷歌

张嵲

西川峰岭皆绵延,一峰突兀如青莲。xī chuān fēng lǐng jiē mián yán,yī fēng tū wù rú qīng lián。
崔嵬势压东南倒,穹崇下俯群峰小。cuī wéi shì yā dōng nán dào,qióng chóng xià fǔ qún fēng xiǎo。
古木阴森寒未凋,长云惨澹晴犹绕。gǔ mù yīn sēn hán wèi diāo,zhǎng yún cǎn dàn qíng yóu rào。
阴岩积雪溜轻冰,南岭惊春啭幽鸟。yīn yán jī xuě liū qīng bīng,nán lǐng jīng chūn zhuàn yōu niǎo。
山西有谷闻深曲,中有人家在山麓。shān xī yǒu gǔ wén shēn qū,zhōng yǒu rén jiā zài shān lù。
昼掩柴荆鸡犬闲,岁耕烟岫囷仓足。zhòu yǎn chái jīng jī quǎn xián,suì gēng yān xiù qūn cāng zú。
巫山岷岭遥相连,知是层城几洞天。wū shān mín lǐng yáo xiāng lián,zhī shì céng chéng jǐ dòng tiān。
避世秦人应绿发,茹芝仙子好朱颜。bì shì qín rén yīng lǜ fā,rú zhī xiān zi hǎo zhū yán。
寰区丧乱方如许,寸地尺天无安堵。huán qū sàng luàn fāng rú xǔ,cùn dì chǐ tiān wú ān dǔ。
我欲携家住此山,高谢时人出尘土。wǒ yù xié jiā zhù cǐ shān,gāo xiè shí rén chū chén tǔ。
女萝薜荔结为衣,文杏香茅缉为宇。nǚ luó bì lì jié wèi yī,wén xìng xiāng máo jī wèi yǔ。
满谷栽松紫翠寒,漫山种杏赪霞吐。mǎn gǔ zāi sōng zǐ cuì hán,màn shān zhǒng xìng chēng xiá tǔ。
朝寻石乳丹洞深,暮斸茯苓苍桧古。cháo xún shí rǔ dān dòng shēn,mù zhǔ fú líng cāng guì gǔ。
山中父老志斯言,他时来访吹笙侣。shān zhōng fù lǎo zhì sī yán,tā shí lái fǎng chuī shēng lǚ。
张嵲

张嵲

张嵲(一○九六--一一四八),字巨山,襄阳(今湖北襄樊)人。徽宗宣和三年(一一二一)上舍中第,调唐州方城尉,改房州司法参军,辟利州路安抚司干办公事。 张嵲的作品>>

猜您喜欢

偶成梅咏三首

张嵲

开时都不值繁华,结实调羹尚有夸。kāi shí dōu bù zhí fán huá,jié shí diào gēng shàng yǒu kuā。
若语当年上春事,总输凡木后开花。ruò yǔ dāng nián shàng chūn shì,zǒng shū fán mù hòu kāi huā。

偶成梅咏三首

张嵲

故园微路绕江干,常记开时偪岁寒。gù yuán wēi lù rào jiāng gàn,cháng jì kāi shí bī suì hán。
万里临风惊老眼,却疑还是雾中看。wàn lǐ lín fēng jīng lǎo yǎn,què yí hái shì wù zhōng kàn。

偶成梅咏三首

张嵲

雾态风姿紫府仙,直疑清夜降羊权。wù tài fēng zī zǐ fǔ xiān,zhí yí qīng yè jiàng yáng quán。
不知老大心灰久,香气撩人似昔年。bù zhī lǎo dà xīn huī jiǔ,xiāng qì liāo rén shì xī nián。

览镜

张嵲

览镜知予骨相屯,便当终与老农邻。lǎn jìng zhī yǔ gǔ xiāng tún,biàn dāng zhōng yǔ lǎo nóng lín。
议将此地为菟圃,种药栽花二十春。yì jiāng cǐ dì wèi tú pǔ,zhǒng yào zāi huā èr shí chūn。

兴州看月上

张嵲

城下沧波去不停,城头吹角作边声。chéng xià cāng bō qù bù tíng,chéng tóu chuī jiǎo zuò biān shēng。
去年此夜深闺月,今向兴州山上明。qù nián cǐ yè shēn guī yuè,jīn xiàng xīng zhōu shān shàng míng。

溪傍梅花初开二首

张嵲

细挹幽香辨残雪,却惊寒谷独先春。xì yì yōu xiāng biàn cán xuě,què jīng hán gǔ dú xiān chūn。
殷勤为记春风面,他日重来是故人。yīn qín wèi jì chūn fēng miàn,tā rì zhòng lái shì gù rén。

溪傍梅花初开二首

张嵲

溪流一派碧潺潺,落蕊随溪出乱山。xī liú yī pài bì chán chán,luò ruǐ suí xī chū luàn shān。
惟有刘郎重回首,往来行客更谁攀。wéi yǒu liú láng zhòng huí shǒu,wǎng lái xíng kè gèng shuí pān。

冒雪早行

张嵲

每忆西山千丈秀,云霾对面失空青。měi yì xī shān qiān zhàng xiù,yún mái duì miàn shī kōng qīng。
千林夜雪无人迹,独策羸骖带晓星。qiān lín yè xuě wú rén jì,dú cè léi cān dài xiǎo xīng。

秋晚游谦上人庵四首

张嵲

嶷嶷群峰当户立,泠泠绝涧出山长。yí yí qún fēng dāng hù lì,líng líng jué jiàn chū shān zhǎng。
虚寮竟日无馀事,默坐时闻柏子香。xū liáo jìng rì wú yú shì,mò zuò shí wén bǎi zi xiāng。

秋晚游谦上人庵四首

张嵲

两岸乔松上冷烟,诛茅远在乱峰前。liǎng àn qiáo sōng shàng lěng yān,zhū máo yuǎn zài luàn fēng qián。
居人不识新庵路,欲入山门寻细泉。jū rén bù shí xīn ān lù,yù rù shān mén xún xì quán。

秋晚游谦上人庵四首

张嵲

霜落秋山枫树红,茅檐直面列诸峰。shuāng luò qiū shān fēng shù hóng,máo yán zhí miàn liè zhū fēng。
上人竟日观心坐,粥饭遥凭别寺钟。shàng rén jìng rì guān xīn zuò,zhōu fàn yáo píng bié sì zhōng。

秋晚游谦上人庵四首

张嵲

溪流触石转轻雷,境静身闲万虑灰。xī liú chù shí zhuǎn qīng léi,jìng jìng shēn xián wàn lǜ huī。
西崦远寺青烟外,时听钟声度壑来。xī yān yuǎn sì qīng yān wài,shí tīng zhōng shēng dù hè lái。

寒食日儿辈游尼庵戏作

张嵲

杂英满树春欲过,修竹参云万馀个。zá yīng mǎn shù chūn yù guò,xiū zhú cān yún wàn yú gè。
头陀云顶出迎宾,恐是当时刘铁磨。tóu tuó yún dǐng chū yíng bīn,kǒng shì dāng shí liú tiě mó。

读太平广记三首

张嵲

禁苑茫茫尽日吹,桃红李白祗青枝。jìn yuàn máng máng jǐn rì chuī,táo hóng lǐ bái zhī qīng zhī。
唯馀阿醋偏骄妒,不畏封家十八姨。wéi yú ā cù piān jiāo dù,bù wèi fēng jiā shí bā yí。

读太平广记三首

张嵲

月下来过徵士门,可怜桃李尽能言。yuè xià lái guò zhēng shì mén,kě lián táo lǐ jǐn néng yán。
其如苦畏春风暴,可为墙东植绛幡。qí rú kǔ wèi chūn fēng bào,kě wèi qiáng dōng zhí jiàng fān。