古诗词

新隐四首古亭

王洋

郭外溪流溪外山,山峰长在白云间。guō wài xī liú xī wài shān,shān fēng zhǎng zài bái yún jiān。
开怀幸对百年友,屈指何忧一日颜。kāi huái xìng duì bǎi nián yǒu,qū zhǐ hé yōu yī rì yán。
烦燠尚宽秋占野,林峦欲暮鸟知还。fán yù shàng kuān qiū zhàn yě,lín luán yù mù niǎo zhī hái。
夜归犹隔溪桥水,不记重门欲上关。yè guī yóu gé xī qiáo shuǐ,bù jì zhòng mén yù shàng guān。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

乙酉闰八月二十一日出南城游岘山壁间读东坡诗感而有作

王洋

水晶宫名凡几区,此州绝景天下无。shuǐ jīng gōng míng fán jǐ qū,cǐ zhōu jué jǐng tiān xià wú。
寒溪十里出明镜,峭壁千仞涵清虚。hán xī shí lǐ chū míng jìng,qiào bì qiān rèn hán qīng xū。
平生丘壑胸次间,长情自恨无时闲。píng shēng qiū hè xiōng cì jiān,zhǎng qíng zì hèn wú shí xián。
干戈逐我出乡曲,散浪却不拘尘寰。gàn gē zhú wǒ chū xiāng qū,sàn làng què bù jū chén huán。
往时足健轻追逐,吴会山川看未足。wǎng shí zú jiàn qīng zhuī zhú,wú huì shān chuān kàn wèi zú。
行来恰值积雨馀,万叠峰峦发新绿。xíng lái qià zhí jī yǔ yú,wàn dié fēng luán fā xīn lǜ。
溪山长好人长闲,不信此州翻地轴。xī shān zhǎng hǎo rén zhǎng xián,bù xìn cǐ zhōu fān dì zhóu。
流落须论塞上翁,高唱惭无郢中曲。liú luò xū lùn sāi shàng wēng,gāo chàng cán wú yǐng zhōng qū。
千年陵谷多迁变,高名长在唯称贤。qiān nián líng gǔ duō qiān biàn,gāo míng zhǎng zài wéi chēng xián。
岘山上下碑在否,见说父老犹潸然。xiàn shān shàng xià bēi zài fǒu,jiàn shuō fù lǎo yóu shān rán。
襄阳但记羊叔子,霅上风流亦如此。xiāng yáng dàn jì yáng shū zi,zhà shàng fēng liú yì rú cǐ。
壁间谁记万瓦诗,叹息前贤泪如洗。bì jiān shuí jì wàn wǎ shī,tàn xī qián xián lèi rú xǐ。

邻僧以木龛养蜂一日坠地僧见蜜积燎烟薰蜂蜂大骇散因割取几尽适睹此事感而有作

王洋

采花供课能满庾,不自营巢庇风雨。cǎi huā gōng kè néng mǎn yǔ,bù zì yíng cháo bì fēng yǔ。
垒土削板非爱君,君自归之若安堵。lěi tǔ xuē bǎn fēi ài jūn,jūn zì guī zhī ruò ān dǔ。
一声衙集律令严,两股挟持筋力苦。yī shēng yá jí lǜ lìng yán,liǎng gǔ xié chí jīn lì kǔ。
栋宇不牢偶堕地,尽见室家窥积聚。dòng yǔ bù láo ǒu duò dì,jǐn jiàn shì jiā kuī jī jù。
王缘积久颇厚实,招寇慢藏谁自取。wáng yuán jī jiǔ pǒ hòu shí,zhāo kòu màn cáng shuí zì qǔ。
山僧平日恐物伤,忍向么微施数罟。shān sēng píng rì kǒng wù shāng,rěn xiàng me wēi shī shù gǔ。
岂嫌嚼蜡味太薄,一割未厌犹再鼓。qǐ xián jué là wèi tài báo,yī gē wèi yàn yóu zài gǔ。
初犹忍恋纵追螫,俄困薰灼难力拒。chū yóu rěn liàn zòng zhuī shì,é kùn xūn zhuó nán lì jù。
惊飞浪走触藩篱,往往散堕折肱股。jīng fēi làng zǒu chù fān lí,wǎng wǎng sàn duò zhé gōng gǔ。
害身即是养身人,爱本为仇慈是虎。hài shēn jí shì yǎng shēn rén,ài běn wèi chóu cí shì hǔ。
尝闻释氏戒夺食,此道胡为今不数。cháng wén shì shì jiè duó shí,cǐ dào hú wèi jīn bù shù。
刀头得蜜吾何有,出力为君傍作主。dāo tóu dé mì wú hé yǒu,chū lì wèi jūn bàng zuò zhǔ。
劝僧切勿苦有情,盍用慈悲铭肺腑。quàn sēng qiè wù kǔ yǒu qíng,hé yòng cí bēi míng fèi fǔ。
且留馀食供岁事,庶得春风容慢舞。qiě liú yú shí gōng suì shì,shù dé chūn fēng róng màn wǔ。
丁宁更喻众蜂王,自此亦可宽祖簿。dīng níng gèng yù zhòng fēng wáng,zì cǐ yì kě kuān zǔ bù。

读中兴颂碑

王洋

峨峨蜀道艰难路,万里行人走征戍。é é shǔ dào jiān nán lù,wàn lǐ xíng rén zǒu zhēng shù。
招摇夜发川谷惊,回首长安满烟雾。zhāo yáo yè fā chuān gǔ jīng,huí shǒu zhǎng ān mǎn yān wù。
朔方日已催天明,朱辉散射朝霞升。shuò fāng rì yǐ cuī tiān míng,zhū huī sàn shè cháo xiá shēng。
旌旗指顾豺虎静,风雨汛扫烟云清。jīng qí zhǐ gù chái hǔ jìng,fēng yǔ xùn sǎo yān yún qīng。
臣能奸君子诈父,身有妖雏不知顾。chén néng jiān jūn zi zhà fù,shēn yǒu yāo chú bù zhī gù。
江中鹿死始悲嗟,帐下猪惊犹躁怒。jiāng zhōng lù sǐ shǐ bēi jiē,zhàng xià zhū jīng yóu zào nù。
万年枝上春风回,明明九庙无风埃。wàn nián zhī shàng chūn fēng huí,míng míng jiǔ miào wú fēng āi。
扶鞋缀组命书重,崇邑大县华封开。fú xié zhuì zǔ mìng shū zhòng,chóng yì dà xiàn huá fēng kāi。
如何李父干天路,祸未单诛已交恶。rú hé lǐ fù gàn tiān lù,huò wèi dān zhū yǐ jiāo è。
子仪不保坟土乾,淮阳岂为幽燕惧。zi yí bù bǎo fén tǔ qián,huái yáng qǐ wèi yōu yàn jù。
太宗功业三代前,煌煌建立今古传。tài zōng gōng yè sān dài qián,huáng huáng jiàn lì jīn gǔ chuán。
两宫哀笳十五曲,至今谈者犹潸然。liǎng gōng āi jiā shí wǔ qū,zhì jīn tán zhě yóu shān rán。

吴兴苦雨

王洋

黄流浑浑弥川渎,此邦不求长自足。huáng liú hún hún mí chuān dú,cǐ bāng bù qiú zhǎng zì zú。
人家蚕治怕桑寒,阶下决明随意绿。rén jiā cán zhì pà sāng hán,jiē xià jué míng suí yì lǜ。
朝来横急如少止,忙乱车沟畎秧水。cháo lái héng jí rú shǎo zhǐ,máng luàn chē gōu quǎn yāng shuǐ。
还君膏泽莫贪功,放出扶桑照千里。hái jūn gāo zé mò tān gōng,fàng chū fú sāng zhào qiān lǐ。

病眼

王洋

寄身虽闲念未除,敌念赖有前贤书。jì shēn suī xián niàn wèi chú,dí niàn lài yǒu qián xián shū。
如何昏花接旬月,古史散落经耘锄。rú hé hūn huā jiē xún yuè,gǔ shǐ sàn luò jīng yún chú。
我知禀赋分量浅,费出稍泰寻空虚。wǒ zhī bǐng fù fēn liàng qiǎn,fèi chū shāo tài xún kōng xū。
衣服饮食悉若此,耳目形体应相如。yī fú yǐn shí xī ruò cǐ,ěr mù xíng tǐ yīng xiāng rú。
此如用多随困阙,不似缓节安虚徐。cǐ rú yòng duō suí kùn quē,bù shì huǎn jié ān xū xú。
解衾卧稳省开目,细琐悉悉分虫鱼。jiě qīn wò wěn shěng kāi mù,xì suǒ xī xī fēn chóng yú。
异时意气尚掀举,欲取功烈规名誉。yì shí yì qì shàng xiān jǔ,yù qǔ gōng liè guī míng yù。
从天且乞一双眼,此外不敢求赢馀。cóng tiān qiě qǐ yī shuāng yǎn,cǐ wài bù gǎn qiú yíng yú。

悯旱

王洋

天心爱民非不勤,民心有恨天必闻。tiān xīn ài mín fēi bù qín,mín xīn yǒu hèn tiān bì wén。
为嫌流水入城郭,指撝山泽收浮云。wèi xián liú shuǐ rù chéng guō,zhǐ huī shān zé shōu fú yún。
浮云未肯便承命,往来空中无定性。fú yún wèi kěn biàn chéng mìng,wǎng lái kōng zhōng wú dìng xìng。
平时风伯谗口多,忍看云师自奔横。píng shí fēng bó chán kǒu duō,rěn kàn yún shī zì bēn héng。
愿得天公张网罗,要令灭迹须严科。yuàn dé tiān gōng zhāng wǎng luó,yào lìng miè jì xū yán kē。
雷公传声泽灵死,呜呼奈尔风伯何。léi gōng chuán shēng zé líng sǐ,wū hū nài ěr fēng bó hé。

近冬至祭肉未给因叙其事

王洋

去年至日犹从俗,今年至日曾无肉。qù nián zhì rì yóu cóng sú,jīn nián zhì rì céng wú ròu。
食无脔䏑情勿伤,祭不毛血贫太酷。shí wú luán dì qíng wù shāng,jì bù máo xuè pín tài kù。
起与妇谋宜早计,我典春衫君剪髻。qǐ yǔ fù móu yí zǎo jì,wǒ diǎn chūn shān jūn jiǎn jì。
但得豚肩略掩豆,敢事三牲共日祭。dàn dé tún jiān lüè yǎn dòu,gǎn shì sān shēng gòng rì jì。
妇将捩发犹忸怩,请君凭几听致词。fù jiāng liè fā yóu niǔ ní,qǐng jūn píng jǐ tīng zhì cí。
所闻奉祀贵诚洁,诚果不立丰何为。suǒ wén fèng sì guì chéng jié,chéng guǒ bù lì fēng hé wèi。
自为君妇今有年,君家俭德相流传。zì wèi jūn fù jīn yǒu nián,jūn jiā jiǎn dé xiāng liú chuán。
以其所养昔固尔,称所丰俭今宜然。yǐ qí suǒ yǎng xī gù ěr,chēng suǒ fēng jiǎn jīn yí rán。
况闻隆杀古有制,礼贵视时成恺悌。kuàng wén lóng shā gǔ yǒu zhì,lǐ guì shì shí chéng kǎi tì。
顺成八蜡乃得通,圣治功成方飨帝。shùn chéng bā là nǎi dé tōng,shèng zhì gōng chéng fāng xiǎng dì。
方今大礼曾未充,仓廪不与昔日同。fāng jīn dà lǐ céng wèi chōng,cāng lǐn bù yǔ xī rì tóng。
无财无田不可祭,子有笾豆那能丰。wú cái wú tián bù kě jì,zi yǒu biān dòu nà néng fēng。
且求远去酌行潦,在野不应嫌薄少。qiě qiú yuǎn qù zhuó xíng lǎo,zài yě bù yīng xián báo shǎo。
待得故乡兵马空,共买羔羊荐清醥。dài dé gù xiāng bīng mǎ kōng,gòng mǎi gāo yáng jiàn qīng piǎo。

外屏不固婢有思逸者小儿作高栅限之

王洋

一从为客今五年,囊中羞涩无一钱。yī cóng wèi kè jīn wǔ nián,náng zhōng xiū sè wú yī qián。
虽逢恶客如栎社,匠石不顾斤斧全。suī féng è kè rú lì shè,jiàng shí bù gù jīn fǔ quán。
自矜尚可诧妻子,不用戒谨长安眠。zì jīn shàng kě chà qī zi,bù yòng jiè jǐn zhǎng ān mián。
性慵外户纵不闭,窃类陈平佐刺船。xìng yōng wài hù zòng bù bì,qiè lèi chén píng zuǒ cì chuán。
昨者小儿治藩落,坚不可拔高逾肩。zuó zhě xiǎo ér zhì fān luò,jiān bù kě bá gāo yú jiān。
心疑过意使辍作,瓦棺自免一坏穿。xīn yí guò yì shǐ chuò zuò,wǎ guān zì miǎn yī huài chuān。
答云灶下不安室,慵倦未终频计日。dá yún zào xià bù ān shì,yōng juàn wèi zhōng pín jì rì。
饥鹰在臂常掣韝,病鹤伤心怀旧匹。jī yīng zài bì cháng chè gōu,bìng hè shāng xīn huái jiù pǐ。
有自而然尔莫惭,无以聚人吾自黜。yǒu zì ér rán ěr mò cán,wú yǐ jù rén wú zì chù。
又思厨清固无馀,以我养尔何怨疾。yòu sī chú qīng gù wú yú,yǐ wǒ yǎng ěr hé yuàn jí。
忍饥只合且困眠,何为目眺思悠然。rěn jī zhǐ hé qiě kùn mián,hé wèi mù tiào sī yōu rán。
尔今肠空尚图逸,藉饱安得同周旋。ěr jīn cháng kōng shàng tú yì,jí bǎo ān dé tóng zhōu xuán。
人生有命甘淡泊,安贫听我歌薰弦。rén shēng yǒu mìng gān dàn pō,ān pín tīng wǒ gē xūn xián。
古来饥渴第可忍,醉饱以德方称贤。gǔ lái jī kě dì kě rěn,zuì bǎo yǐ dé fāng chēng xián。

方春时群兔食麦先生置罝焉终无所获今者原头草枯无所隐遁乃得以投汤饼是兔得所嗜以死而先生之愤亦快也既感斯语因继前韵

王洋

吴山积雪不润麦,客子思乡疑卜宅。wú shān jī xuě bù rùn mài,kè zi sī xiāng yí bo zhái。
先生好客如聚书,岂料向来遭五厄。xiān shēng hǎo kè rú jù shū,qǐ liào xiàng lái zāo wǔ è。
㕙㕙自是安无虞,尔身那计归庖厨。jùn jùn zì shì ān wú yú,ěr shēn nà jì guī páo chú。
遐方自此欲同轨,书文正合求长须。xiá fāng zì cǐ yù tóng guǐ,shū wén zhèng hé qiú zhǎng xū。
当时咀食应矜狡,汤饼于今得称巧。dāng shí jǔ shí yīng jīn jiǎo,tāng bǐng yú jīn dé chēng qiǎo。
幸因所嗜同一烹,吾鼎饶伊送肝脑。xìng yīn suǒ shì tóng yī pēng,wú dǐng ráo yī sòng gān nǎo。

腊八日书斋早起南邻方智善送粥方雪寒欣然尽之因成小诗

王洋

腊月八日梁宋俗,家家相传侑僧粥。là yuè bā rì liáng sòng sú,jiā jiā xiāng chuán yòu sēng zhōu。
栗桃枣柿杂甘香,菱椇芝栭俱不录。lì táo zǎo shì zá gān xiāng,líng jǔ zhī ér jù bù lù。
金仙托言成道时,不认饕馋借称目。jīn xiān tuō yán chéng dào shí,bù rèn tāo chán jiè chēng mù。
谁谓毗耶清净身,何有尘埃更须浴。shuí wèi pí yé qīng jìng shēn,hé yǒu chén āi gèng xū yù。
今晨雪屋梳白头,南邻与馈如素求。jīn chén xuě wū shū bái tóu,nán lín yǔ kuì rú sù qiú。
未须怊怅思往昔,坐变劲峭同春柔。wèi xū chāo chàng sī wǎng xī,zuò biàn jìn qiào tóng chūn róu。
铺排短韵一作戏,为君姑续岁时记。pù pái duǎn yùn yī zuò xì,wèi jūn gū xù suì shí jì。

仙上人举进士过三十不第作诗曰男儿三十未有立人世百年徒自劳径拂衣削发为比丘今二十年矣精力甚健及将游天台既羡师行复自悔讼因其将行作诗纪之

王洋

春风只解吹春花,灵根古木无生芽。chūn fēng zhǐ jiě chuī chūn huā,líng gēn gǔ mù wú shēng yá。
玲珑拳石出万样,碧峰千仞藏烟霞。líng lóng quán shí chū wàn yàng,bì fēng qiān rèn cáng yān xiá。
世间百事总如此,偶然感慨还兴嗟。shì jiān bǎi shì zǒng rú cǐ,ǒu rán gǎn kǎi hái xīng jiē。
上人本是龙门客,少小辞家来射策。shàng rén běn shì lóng mén kè,shǎo xiǎo cí jiā lái shè cè。
可怜奇物未化神,却与凡鳞同点额。kě lián qí wù wèi huà shén,què yǔ fán lín tóng diǎn é。
当时三十未为老,急电抽身能觉早。dāng shí sān shí wèi wèi lǎo,jí diàn chōu shēn néng jué zǎo。
一投空迹二十年,留得诗肠至今好。yī tóu kōng jì èr shí nián,liú dé shī cháng zhì jīn hǎo。
我始与君同业书,明琼偶纪张双鱼。wǒ shǐ yǔ jūn tóng yè shū,míng qióng ǒu jì zhāng shuāng yú。
强将野鹤落樊圃,不与闲云同卷舒。qiáng jiāng yě hè luò fán pǔ,bù yǔ xián yún tóng juǎn shū。
君将风袖随烟霞,我独尘缘著冠屦。jūn jiāng fēng xiù suí yān xiá,wǒ dú chén yuán zhù guān jù。
试问堂中老衲师,定见两人优劣处。shì wèn táng zhōng lǎo nà shī,dìng jiàn liǎng rén yōu liè chù。
天台风路埋云根,寒岩夜啸鼪鼯群。tiān tái fēng lù mái yún gēn,hán yán yè xiào shēng wú qún。
脱身也自不费力,未疑此心长羡君。tuō shēn yě zì bù fèi lì,wèi yí cǐ xīn zhǎng xiàn jūn。
他年邂逅云门路,不止分君一片云。tā nián xiè hòu yún mén lù,bù zhǐ fēn jūn yī piàn yún。

贺生孙诗

王洋

纷纷郁郁烟结扉,传道老何孙子归。fēn fēn yù yù yān jié fēi,chuán dào lǎo hé sūn zi guī。
褓中不作婴儿泣,芝兰共见生庭闱。bǎo zhōng bù zuò yīng ér qì,zhī lán gòng jiàn shēng tíng wéi。
于公决狱德莫比,今日何公亦如此。yú gōng jué yù dé mò bǐ,jīn rì hé gōng yì rú cǐ。
掌中送此麒麟儿,不是如来须孔子。zhǎng zhōng sòng cǐ qí lín ér,bù shì rú lái xū kǒng zi。
长儿本自长沙得,骥子生孙定奇特。zhǎng ér běn zì zhǎng shā dé,jì zi shēng sūn dìng qí tè。
未论玉骨秋水神,闻说已传汤饼色。wèi lùn yù gǔ qiū shuǐ shén,wén shuō yǐ chuán tāng bǐng sè。

尤生说字

王洋

正名百物与神谋,祸福无门亦自求。zhèng míng bǎi wù yǔ shén móu,huò fú wú mén yì zì qiú。
君独何心分象数,笔端无复见全牛。jūn dú hé xīn fēn xiàng shù,bǐ duān wú fù jiàn quán niú。
探心取意陈前修,一字或可谈封侯。tàn xīn qǔ yì chén qián xiū,yī zì huò kě tán fēng hóu。
逆知喜怒容点头,攻君乃是操君矛。nì zhī xǐ nù róng diǎn tóu,gōng jūn nǎi shì cāo jūn máo。
谣书失脚似可笑,杂今杂古近同调。yáo shū shī jiǎo shì kě xiào,zá jīn zá gǔ jìn tóng diào。
乃知人事亦天然,吾心或者司化权。nǎi zhī rén shì yì tiān rán,wú xīn huò zhě sī huà quán。

昨日往候伯源承轩盖未还第见两夫守舍面目严冷有羽林貔貅势一仆候门遇故客乃加礼振声折腰应对响答若骋骏足而未果者因问主翁何在日晏何尚未归仆从如汝辈凡几人三人者齐声答曰主人旦暮出入结驷荣盛奔走执事毕具间枉车骑过客它舍群驺之外尚馀三人我辈是也见其庭户森然黄帘绿幕朱户扃固此三人者特外隶耳而势已如此使仆误入帷帐深处又当何如仆时病起与羸夫为三既不得见因招篮舁将还三人者自后指而笑之意诮客太无堪态主人真可夸也俯首兴嗟不能自已因成小诗且于卒章自见其志并发一笑

王洋

洞中仙子丹药成,鬼神妒嫉喘且惊。dòng zhōng xiān zi dān yào chéng,guǐ shén dù jí chuǎn qiě jīng。
龙门虎踞工守视,始知异类窥仙灵。lóng mén hǔ jù gōng shǒu shì,shǐ zhī yì lèi kuī xiān líng。
先生本是玉京客,蓝桥邂逅邀云英。xiān shēng běn shì yù jīng kè,lán qiáo xiè hòu yāo yún yīng。
是宜收藏此丹鼎,貔貅呵禁门长扃。shì yí shōu cáng cǐ dān dǐng,pí xiū hē jìn mén zhǎng jiōng。
亦如猛虎守厉禁,千山不许一鸟鸣。yì rú měng hǔ shǒu lì jìn,qiān shān bù xǔ yī niǎo míng。
主人日食大尉府,都骑自合连辎軿。zhǔ rén rì shí dà wèi fǔ,dōu qí zì hé lián zī píng。
只嫌底事苦未足,要有兰玉罗阶庭。zhǐ xián dǐ shì kǔ wèi zú,yào yǒu lán yù luó jiē tíng。
行人过者莫回面,墙东秋千不可见。xíng rén guò zhě mò huí miàn,qiáng dōng qiū qiān bù kě jiàn。
我有丹砂不似君,待与葛洪评贵贱。wǒ yǒu dān shā bù shì jūn,dài yǔ gé hóng píng guì jiàn。

宝觉师画少陵像用笔甚简伯氏称赏之因戏为长言写之

王洋

破帽麻鞋肩伛偻,回头意若呼宗武。pò mào má xié jiān yǔ lóu,huí tóu yì ruò hū zōng wǔ。
行歌又似出关时,饭颗山前日当午。xíng gē yòu shì chū guān shí,fàn kē shān qián rì dāng wǔ。
公如冰玉天赋成,玉为温润冰为清。gōng rú bīng yù tiān fù chéng,yù wèi wēn rùn bīng wèi qīng。
庙中朱弦堂上曲,一唱三叹知遗声。miào zhōng zhū xián táng shàng qū,yī chàng sān tàn zhī yí shēng。
平生但饱主人饭,身后空传世上名。píng shēng dàn bǎo zhǔ rén fàn,shēn hòu kōng chuán shì shàng míng。
萧条冷炙残杯气,寂寞千秋万古情。xiāo tiáo lěng zhì cán bēi qì,jì mò qiān qiū wàn gǔ qíng。
吴僧笔端龙幻化,幻出前贤世无价。wú sēng bǐ duān lóng huàn huà,huàn chū qián xián shì wú jià。
可怜见画未见诗,更合爱诗方爱画。kě lián jiàn huà wèi jiàn shī,gèng hé ài shī fāng ài huà。