古诗词

上元二首

王洋

火树银花起夜烟,骖驔朱幰竞骈阗。huǒ shù yín huā qǐ yè yān,cān diàn zhū xiǎn jìng pián tián。
一千户外开金锁,十二里中然玉莲。yī qiān hù wài kāi jīn suǒ,shí èr lǐ zhōng rán yù lián。
何日行宫祠太一,谁从摩诘问诸天。hé rì xíng gōng cí tài yī,shuí cóng mó jí wèn zhū tiān。
歌台且喜宜正月,柳岸今年胜去年。gē tái qiě xǐ yí zhèng yuè,liǔ àn jīn nián shèng qù nián。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

挽黄夫人

王洋

官栖枳棘莫消魂,身托丝萝在德门。guān qī zhǐ jí mò xiāo hún,shēn tuō sī luó zài dé mén。
三后姻联门户重,贰卿阅阀德名尊。sān hòu yīn lián mén hù zhòng,èr qīng yuè fá dé míng zūn。
伤心结蚁灵轜远,保室鸣鸠道化存。shāng xīn jié yǐ líng ér yuǎn,bǎo shì míng jiū dào huà cún。
为问如何慰冥漠,饱闻中外有兰孙。wèi wèn rú hé wèi míng mò,bǎo wén zhōng wài yǒu lán sūn。

挽杨承事并夫人诗二首

王洋

除却家传教子经,世间百事不营营。chú què jiā chuán jiào zi jīng,shì jiān bǎi shì bù yíng yíng。
自应艺学推前辈,故得风流劝后生。zì yīng yì xué tuī qián bèi,gù dé fēng liú quàn hòu shēng。
疏傅挥金终足食,徐卿有子自成名。shū fù huī jīn zhōng zú shí,xú qīng yǒu zi zì chéng míng。
后来若不流馀庆,真享千钟亦未荣。hòu lái ruò bù liú yú qìng,zhēn xiǎng qiān zhōng yì wèi róng。

挽杨承事并夫人诗二首

王洋

梦协幽兰故可夸,来从君子更宜家。mèng xié yōu lán gù kě kuā,lái cóng jūn zi gèng yí jiā。
疏恩自合开新邑,比德还应副六珈。shū ēn zì hé kāi xīn yì,bǐ dé hái yīng fù liù jiā。
解使威仪同诂训,聊随轻薄事铅华。jiě shǐ wēi yí tóng gǔ xùn,liáo suí qīng báo shì qiān huá。
自从瑶瑟初扃后,槛外春风懒放花。zì cóng yáo sè chū jiōng hòu,kǎn wài chūn fēng lǎn fàng huā。

哭孀嫂

王洋

文章夫子才难尽,孝弟人言报自赊。wén zhāng fū zi cái nán jǐn,xiào dì rén yán bào zì shē。
四事先生俱擅世,一涂后裔不传家。sì shì xiān shēng jù shàn shì,yī tú hòu yì bù chuán jiā。
岁当丰暖偏寒馁,朝正欢娱独叹嗟。suì dāng fēng nuǎn piān hán něi,cháo zhèng huān yú dú tàn jiē。
报施若教长似此,几人守道不回邪。bào shī ruò jiào zhǎng shì cǐ,jǐ rén shǒu dào bù huí xié。

哭孀嫂

王洋

双眼失明二十载,一身病卧四周年。shuāng yǎn shī míng èr shí zài,yī shēn bìng wò sì zhōu nián。
俱生孤女眼前死,诸御四儿姑幸全。jù shēng gū nǚ yǎn qián sǐ,zhū yù sì ér gū xìng quán。
遍历人间真苦恼,略无身后好因缘。biàn lì rén jiān zhēn kǔ nǎo,lüè wú shēn hòu hǎo yīn yuán。
静思四十六年事,一梦三生业梦圆。jìng sī sì shí liù nián shì,yī mèng sān shēng yè mèng yuán。

目疾

王洋

天公嗔我眼长白,故著昏埃阿堵中。tiān gōng chēn wǒ yǎn zhǎng bái,gù zhù hūn āi ā dǔ zhōng。
不怪参军谈瞎马,但妨中散送飞鸿。bù guài cān jūn tán xiā mǎ,dàn fáng zhōng sàn sòng fēi hóng。
著篱令恶谁能对,损读方奇定有功。zhù lí lìng è shuí néng duì,sǔn dú fāng qí dìng yǒu gōng。
九恼从来是佛种,会如那律证圆通。jiǔ nǎo cóng lái shì fú zhǒng,huì rú nà lǜ zhèng yuán tōng。

和李商隐赋红梅

王洋

公主檐间睡起时,匀红行绕大安池。gōng zhǔ yán jiān shuì qǐ shí,yún hóng xíng rào dà ān chí。
北人未识春迷眼,妃子偏怜酒入肌。běi rén wèi shí chūn mí yǎn,fēi zi piān lián jiǔ rù jī。
更若施朱疑太赤,不须生女白如脂。gèng ruò shī zhū yí tài chì,bù xū shēng nǚ bái rú zhī。
由来风骨都相似,岂为丹青别赋诗。yóu lái fēng gǔ dōu xiāng shì,qǐ wèi dān qīng bié fù shī。

和李商隐赋红梅

王洋

梅蕊年年破腊时,玉花飞舞集鸾池。méi ruǐ nián nián pò là shí,yù huā fēi wǔ jí luán chí。
独将艳色添真色,任尔冰肌映雪肌。dú jiāng yàn sè tiān zhēn sè,rèn ěr bīng jī yìng xuě jī。
带恨不妨红作泪,洗妆终见白凝脂。dài hèn bù fáng hóng zuò lèi,xǐ zhuāng zhōng jiàn bái níng zhī。
可怜渠有风流句,只作歌词不作诗。kě lián qú yǒu fēng liú jù,zhǐ zuò gē cí bù zuò shī。

和方智善两色梅

王洋

春到冬馀去住间,玉楼无处不轻寒。chūn dào dōng yú qù zhù jiān,yù lóu wú chù bù qīng hán。
鲜鲜魏女履下履,粲粲真妃冠上冠。xiān xiān wèi nǚ lǚ xià lǚ,càn càn zhēn fēi guān shàng guān。
眼乱互摇歌扇羽,心惊添著粉闱襕。yǎn luàn hù yáo gē shàn yǔ,xīn jīng tiān zhù fěn wéi lán。
东君厚薄非无意,一种馨香两眼看。dōng jūn hòu báo fēi wú yì,yī zhǒng xīn xiāng liǎng yǎn kàn。

书窗梅花数枝病起再见瓶中盛开因作

王洋

书堂篱落冷如灰,十日相忘亦自猜。shū táng lí luò lěng rú huī,shí rì xiāng wàng yì zì cāi。
初讶冻枝无艳脉,那知寒室自花开。chū yà dòng zhī wú yàn mài,nà zhī hán shì zì huā kāi。
铜瓶结实元非种,蔀屋迎春似有媒。tóng píng jié shí yuán fēi zhǒng,bù wū yíng chūn shì yǒu méi。
方信阳和满天地,不须人力费根栽。fāng xìn yáng hé mǎn tiān dì,bù xū rén lì fèi gēn zāi。

贵溪尉厅黄梅盛开浓香丰艳非凡品可及尉坐此速招客因成小诗戏之

王洋

歌酬花意醉酬春,笑口相逢可厌频。gē chóu huā yì zuì chóu chūn,xiào kǒu xiāng féng kě yàn pín。
不饮正疑花怨客,典衣莫听妇伤贫。bù yǐn zhèng yí huā yuàn kè,diǎn yī mò tīng fù shāng pín。
天生尤物非为福,蚌有明珠亦累身。tiān shēng yóu wù fēi wèi fú,bàng yǒu míng zhū yì lèi shēn。
墙里佳人墙外笑,冶容招悔岂无因。qiáng lǐ jiā rén qiáng wài xiào,yě róng zhāo huǐ qǐ wú yīn。

观瑞香杏花二首瑞香

王洋

陌上春风已半酣,薰笼院静怯轻寒。mò shàng chūn fēng yǐ bàn hān,xūn lóng yuàn jìng qiè qīng hán。
织成花锦传香密,养就娇羞对客难。zhī chéng huā jǐn chuán xiāng mì,yǎng jiù jiāo xiū duì kè nán。
山路不知清梦远,宫衣犹惜旧花残。shān lù bù zhī qīng mèng yuǎn,gōng yī yóu xī jiù huā cán。
若将品第分高下,须向芝兰格外看。ruò jiāng pǐn dì fēn gāo xià,xū xiàng zhī lán gé wài kàn。

观瑞香杏花二首瑞香

王洋

绛萼红腮带露肥,烧林长近禁烟期。jiàng è hóng sāi dài lù féi,shāo lín zhǎng jìn jìn yān qī。
且容北郭通邻径,若比南枝较发迟。qiě róng běi guō tōng lín jìng,ruò bǐ nán zhī jiào fā chí。
曲水岸边寻旧事,卖花担上拣繁枝。qū shuǐ àn biān xún jiù shì,mài huā dān shàng jiǎn fán zhī。
香鞯一色垂杨路,何似吴王宫里时。xiāng jiān yī sè chuí yáng lù,hé shì wú wáng gōng lǐ shí。

和陈长卿赋芭蕉二首

王洋

落落虚怀好自珍,一番舒展一番新。luò luò xū huái hǎo zì zhēn,yī fān shū zhǎn yī fān xīn。
摇风卷起窗铺月,滴雨惊回梦怆神。yáo fēng juǎn qǐ chuāng pù yuè,dī yǔ jīng huí mèng chuàng shén。
荔子丹时陪献豆,丁香结处共愁尘。lì zi dān shí péi xiàn dòu,dīng xiāng jié chù gòng chóu chén。
本无颜色争韶艳,野老由来不怨春。běn wú yán sè zhēng sháo yàn,yě lǎo yóu lái bù yuàn chūn。

和陈长卿赋芭蕉二首

王洋

一幅青天世外珍,诗人得句共清新。yī fú qīng tiān shì wài zhēn,shī rén dé jù gòng qīng xīn。
书生几上侧理纸,巫女庙中巴峡神。shū shēng jǐ shàng cè lǐ zhǐ,wū nǚ miào zhōng bā xiá shén。
长恐天寒凭日暮,不将翠袖染缁尘。zhǎng kǒng tiān hán píng rì mù,bù jiāng cuì xiù rǎn zī chén。
世间荷叶并蕉叶,不与红芳竞占春。shì jiān hé yè bìng jiāo yè,bù yǔ hóng fāng jìng zhàn chūn。