古诗词

又题祤禅客龟峰图

王洋

不用丹青染素翰,疏烟分染碧云端。bù yòng dān qīng rǎn sù hàn,shū yān fēn rǎn bì yún duān。
一千里地境中镇,三十六峰天半寒。yī qiān lǐ dì jìng zhōng zhèn,sān shí liù fēng tiān bàn hán。
巢露叶中呈物象,滤罗带畔叠林峦。cháo lù yè zhōng chéng wù xiàng,lǜ luó dài pàn dié lín luán。
人间此是清凉药,时向尘中为展看。rén jiān cǐ shì qīng liáng yào,shí xiàng chén zhōng wèi zhǎn kàn。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

题范子济双头芍药

王洋

烟粘草露珠结窼,淮上人疑春未多。yān zhān cǎo lù zhū jié zhāo,huái shàng rén yí chūn wèi duō。
扬州东部纷芍药,已与天地分中和。yáng zhōu dōng bù fēn sháo yào,yǐ yǔ tiān dì fēn zhōng hé。
双苞一色生同蒂,不是花妖是和气。shuāng bāo yī sè shēng tóng dì,bù shì huā yāo shì hé qì。
恩沾雨露力偏饶,来向人间自应贵。ēn zhān yǔ lù lì piān ráo,lái xiàng rén jiān zì yīng guì。
栏边鼓彻无奈何,欲留白日谁挥戈。lán biān gǔ chè wú nài hé,yù liú bái rì shuí huī gē。
练缃聊记旧容质,犹得胜士长吟哦。liàn xiāng liáo jì jiù róng zhì,yóu dé shèng shì zhǎng yín ó。
八姨不列真妃上,大姨稳作昭仪样。bā yí bù liè zhēn fēi shàng,dà yí wěn zuò zhāo yí yàng。
无双颜貌却成双,背立无言似惆怅。wú shuāng yán mào què chéng shuāng,bèi lì wú yán shì chóu chàng。
淮南通守别花眼,曾向花前倾玉盏。huái nán tōng shǒu bié huā yǎn,céng xiàng huā qián qīng yù zhǎn。
左看右看俱可人,欲选娇娘倩谁柬。zuǒ kàn yòu kàn jù kě rén,yù xuǎn jiāo niáng qiàn shuí jiǎn。

戏咏酴醾示邑宰

王洋

芳洲绕郭溪如练,中有风光共流转。fāng zhōu rào guō xī rú liàn,zhōng yǒu fēng guāng gòng liú zhuǎn。
方今得尹日添长,化作河阳一花县。fāng jīn dé yǐn rì tiān zhǎng,huà zuò hé yáng yī huā xiàn。
独龙注雨浇桑麻,芳菲总不争纷华。dú lóng zhù yǔ jiāo sāng má,fāng fēi zǒng bù zhēng fēn huá。
阳州地远牡丹少,酴醾晚作留春花。yáng zhōu dì yuǎn mǔ dān shǎo,tú mí wǎn zuò liú chūn huā。
君家朱楼映池沼,高架琼瑶覆花岛。jūn jiā zhū lóu yìng chí zhǎo,gāo jià qióng yáo fù huā dǎo。
欲求此花同一卮,试劝春归无草草。yù qiú cǐ huā tóng yī zhī,shì quàn chūn guī wú cǎo cǎo。

题长兴陈朝桧

王洋

苍髯石根皴皵肤,夭矫枝干中半枯。cāng rán shí gēn cūn què fū,yāo jiǎo zhī gàn zhōng bàn kū。
有如老人自离立,亭亭不用儿孙扶。yǒu rú lǎo rén zì lí lì,tíng tíng bù yòng ér sūn fú。
六朝兵戈日相逼,晚向陈隋生道侧。liù cháo bīng gē rì xiāng bī,wǎn xiàng chén suí shēng dào cè。
不知何计脱锋铓,三十六中居上策。bù zhī hé jì tuō fēng máng,sān shí liù zhōng jū shàng cè。
临春结绮迷仙处,晋王只用陈船渡。lín chūn jié qǐ mí xiān chù,jìn wáng zhǐ yòng chén chuán dù。
车书从此稍通津,无乃培根偶坚固。chē shū cóng cǐ shāo tōng jīn,wú nǎi péi gēn ǒu jiān gù。
百年已长复百年,邑人说自曾高传。bǎi nián yǐ zhǎng fù bǎi nián,yì rén shuō zì céng gāo chuán。
即此儿孙作父祖,只应相对犹依然。jí cǐ ér sūn zuò fù zǔ,zhǐ yīng xiāng duì yóu yī rán。
桃叶桃根即零落,独保长年应澹泊。táo yè táo gēn jí líng luò,dú bǎo zhǎng nián yīng dàn pō。
老人果解复婴儿,分我一丸童子药。lǎo rén guǒ jiě fù yīng ér,fēn wǒ yī wán tóng zi yào。

闻莺

王洋

阶前芳草一尺齐,黄鹂始向林间啼。jiē qián fāng cǎo yī chǐ qí,huáng lí shǐ xiàng lín jiān tí。
一闻传声人失喜,驽马并立逢駃騠。yī wén chuán shēng rén shī xǐ,nú mǎ bìng lì féng jué tí。
我思此鸟固妍好,人喜亦缘来不早。wǒ sī cǐ niǎo gù yán hǎo,rén xǐ yì yuán lái bù zǎo。
若令春到便轻迁,厌听谁怜迹如扫。ruò lìng chūn dào biàn qīng qiān,yàn tīng shuí lián jì rú sǎo。
正恐贪归有近期,三月丽景方舒迟。zhèng kǒng tān guī yǒu jìn qī,sān yuè lì jǐng fāng shū chí。
园林上下弄晴昼,羡汝语默真知时。yuán lín shàng xià nòng qíng zhòu,xiàn rǔ yǔ mò zhēn zhī shí。
秃鸠黑鸟有何恶,每到天阴自酬酢。tū jiū hēi niǎo yǒu hé è,měi dào tiān yīn zì chóu cù。
妇翁诅骂儿弹射,恨不身随羽翰落。fù wēng zǔ mà ér dàn shè,hèn bù shēn suí yǔ hàn luò。
戒汝一物莫叹嗟,金衣公子春为家。jiè rǔ yī wù mò tàn jiē,jīn yī gōng zi chūn wèi jiā。
汝无祸福咎亦浅,况异子鵩当日斜。rǔ wú huò fú jiù yì qiǎn,kuàng yì zi fú dāng rì xié。
人间美恶有如许,且放黄鹂作娇语。rén jiān měi è yǒu rú xǔ,qiě fàng huáng lí zuò jiāo yǔ。

鹊巢

王洋

今年结巢不近地,门户人言解知岁。jīn nián jié cháo bù jìn dì,mén hù rén yán jiě zhī suì。
了知积累功力劳,投伴鸤鸠无此智。le zhī jī lèi gōng lì láo,tóu bàn shī jiū wú cǐ zhì。
闾里争如恶少年,不持弹射操空拳。lǘ lǐ zhēng rú è shǎo nián,bù chí dàn shè cāo kōng quán。
探巢取子尽居室,旁观禁止无由缘。tàn cháo qǔ zi jǐn jū shì,páng guān jìn zhǐ wú yóu yuán。
父翔母噪力不加,小雏在手鸣楂楂。fù xiáng mǔ zào lì bù jiā,xiǎo chú zài shǒu míng zhā zhā。
群儿不逞至若此,增巢不得安生涯。qún ér bù chěng zhì ruò cǐ,zēng cháo bù dé ān shēng yá。
汉家春夏禁采捕,诏书非止行三辅。hàn jiā chūn xià jìn cǎi bǔ,zhào shū fēi zhǐ xíng sān fǔ。
可怜科罪挂墙壁,国家禁绝非不预。kě lián kē zuì guà qiáng bì,guó jiā jìn jué fēi bù yù。
鹑居熙熙太古民,就令窥巢不用嗔。chún jū xī xī tài gǔ mín,jiù lìng kuī cháo bù yòng chēn。
同游饮啄不相害,海上鸥飞不避人。tóng yóu yǐn zhuó bù xiāng hài,hǎi shàng ōu fēi bù bì rén。

大笑鸟

王洋

夜闻慨欬如老翁,若悲若啸空山中。yè wén kǎi kài rú lǎo wēng,ruò bēi ruò xiào kōng shān zhōng。
老妻幼子疑问我,此名何物来何从。lǎo qī yòu zi yí wèn wǒ,cǐ míng hé wù lái hé cóng。
我知此物不常有,岂解招祥宜报咎。wǒ zhī cǐ wù bù cháng yǒu,qǐ jiě zhāo xiáng yí bào jiù。
狐鸣枭噪殆所传,惟祝停声声转久。hú míng xiāo zào dài suǒ chuán,wéi zhù tíng shēng shēng zhuǎn jiǔ。
明朝问人此何鸟,僧言此鸟名大笑。míng cháo wèn rén cǐ hé niǎo,sēng yán cǐ niǎo míng dà xiào。
幸灾乐祸撼主人,侥幸前知非善告。xìng zāi lè huò hàn zhǔ rén,jiǎo xìng qián zhī fēi shàn gào。
我闻此语益悽然,我从坎壈今有年。wǒ wén cǐ yǔ yì qī rán,wǒ cóng kǎn lǎn jīn yǒu nián。
若徒报祸未报死,子之告我何迁延。ruò tú bào huò wèi bào sǐ,zi zhī gào wǒ hé qiān yán。
异时白骨满城郭,此时子笑何人前。yì shí bái gǔ mǎn chéng guō,cǐ shí zi xiào hé rén qián。
昔年长沙贾太傅,鵩鸟飞鸣告其故。xī nián zhǎng shā jiǎ tài fù,fú niǎo fēi míng gào qí gù。
滔滔宇宙鵩安知,应怪达人任来去。tāo tāo yǔ zhòu fú ān zhī,yīng guài dá rén rèn lái qù。
窗前灵鹊人乐闻,谷莺上下长和鸣。chuāng qián líng què rén lè wén,gǔ yīng shàng xià zhǎng hé míng。
汝曾不效乃效此,汝性险远知难更。rǔ céng bù xiào nǎi xiào cǐ,rǔ xìng xiǎn yuǎn zhī nán gèng。
汝其更笑我自娱,取酒与尔同歌呼。rǔ qí gèng xiào wǒ zì yú,qǔ jiǔ yǔ ěr tóng gē hū。

次韵曾吉父清明

王洋

暄晴犹苦促,那更遇春霖。xuān qíng yóu kǔ cù,nà gèng yù chūn lín。
花色存馀态,春台得重临。huā sè cún yú tài,chūn tái dé zhòng lín。
主觞方意展,客意已愁侵。zhǔ shāng fāng yì zhǎn,kè yì yǐ chóu qīn。
是底书生事,时为洛下吟。shì dǐ shū shēng shì,shí wèi luò xià yín。

和曾谹父中秋前六日二诗其一

王洋

怪底暑风浅,明珠照座寒。guài dǐ shǔ fēng qiǎn,míng zhū zhào zuò hán。
铺张平地锦,峻激急流滩。pù zhāng píng dì jǐn,jùn jī jí liú tān。
吟讽千篇过,更移一字难。yín fěng qiān piān guò,gèng yí yī zì nán。
少留明艳句,拂拭菊花间。shǎo liú míng yàn jù,fú shì jú huā jiān。

臧夫人挽诗二首

王洋

奕世流芳远,传家庆有馀。yì shì liú fāng yuǎn,chuán jiā qìng yǒu yú。
簪荆蘋荐洁,曳练宝妆疏。zān jīng píng jiàn jié,yè liàn bǎo zhuāng shū。
载德光门阀,成名振里闾。zài dé guāng mén fá,chéng míng zhèn lǐ lǘ。
如何裁半日,一旐向輀车。rú hé cái bàn rì,yī zhào xiàng ér chē。

臧夫人挽诗二首

王洋

义有臧侯者,寥寥几百年。yì yǒu zāng hóu zhě,liáo liáo jǐ bǎi nián。
岂唯君子贵,亦有女郎贤。qǐ wéi jūn zi guì,yì yǒu nǚ láng xián。
宁舍家藏富,先归宿贷钱。níng shě jiā cáng fù,xiān guī sù dài qián。
自然难到处,风烈是家传。zì rán nán dào chù,fēng liè shì jiā chuán。

和伯氏二首

王洋

松竹窗边拂简书,芙蓉水伴戏龟鱼。sōng zhú chuāng biān fú jiǎn shū,fú róng shuǐ bàn xì guī yú。
雁行千里时一往,蜂得一房聊共居。yàn xíng qiān lǐ shí yī wǎng,fēng dé yī fáng liáo gòng jū。
千二百年形骨健,三十六计米盐疏。qiān èr bǎi nián xíng gǔ jiàn,sān shí liù jì mǐ yán shū。
齿牙缺落无衰病,惭愧当年谢幼舆。chǐ yá quē luò wú shuāi bìng,cán kuì dāng nián xiè yòu yú。

和伯氏二首

王洋

眼见群儿倦走书,明琼忽报涨双鱼。yǎn jiàn qún ér juàn zǒu shū,míng qióng hū bào zhǎng shuāng yú。
造端万绪自成室,迷路多岐要卜居。zào duān wàn xù zì chéng shì,mí lù duō qí yào bo jū。
谈氏龟儿门相在,微之道保晓星疏。tán shì guī ér mén xiāng zài,wēi zhī dào bǎo xiǎo xīng shū。
愿翁寿考贻孙子,文有千箱德有舆。yuàn wēng shòu kǎo yí sūn zi,wén yǒu qiān xiāng dé yǒu yú。

杜倅再示前韵继之二首

王洋

惭愧诗筒数往回,自嫌局促困驽材。cán kuì shī tǒng shù wǎng huí,zì xián jú cù kùn nú cái。
尘踪已挂旧官壁,妙语犹随新雨来。chén zōng yǐ guà jiù guān bì,miào yǔ yóu suí xīn yǔ lái。
好客共谋良夜醉,养花长得四时开。hǎo kè gòng móu liáng yè zuì,yǎng huā zhǎng dé sì shí kāi。
知君客里犹行乐,端为襟怀不染埃。zhī jūn kè lǐ yóu xíng lè,duān wèi jīn huái bù rǎn āi。

杜倅再示前韵继之二首

王洋

不惜分馀为借光,情同结客少年场。bù xī fēn yú wèi jiè guāng,qíng tóng jié kè shǎo nián chǎng。
谁知亲拜六篇语,全胜摇闻十里香。shuí zhī qīn bài liù piān yǔ,quán shèng yáo wén shí lǐ xiāng。
自叹满头频献白,敢言三俎欲怀黄。zì tàn mǎn tóu pín xiàn bái,gǎn yán sān zǔ yù huái huáng。
一瓶一钵烟波里,径入苕溪向水央。yī píng yī bō yān bō lǐ,jìng rù sháo xī xiàng shuǐ yāng。

哭沈行彦宫教

王洋

气迥神清形骨立,蓝绶纡腰垂四十。qì jiǒng shén qīng xíng gǔ lì,lán shòu yū yāo chuí sì shí。
年侵运栉发蒙丝,日晚煮黎羹不粒。nián qīn yùn zhì fā méng sī,rì wǎn zhǔ lí gēng bù lì。
教司胄子禄方来,日薄西山风已急。jiào sī zhòu zi lù fāng lái,rì báo xī shān fēng yǐ jí。
平生失意固多端,忽向幽泉犹饮泣。píng shēng shī yì gù duō duān,hū xiàng yōu quán yóu yǐn qì。