古诗词

归雁亭次东坡韵

王洋

平时何惮不成归,犹向亭前送雁飞。píng shí hé dàn bù chéng guī,yóu xiàng tíng qián sòng yàn fēi。
弱羽可堪缯缴密,寒沙那得稻粱稀。ruò yǔ kě kān zēng jiǎo mì,hán shā nà dé dào liáng xī。
燕吴真恐音书绝,城郭犹疑今古非。yàn wú zhēn kǒng yīn shū jué,chéng guō yóu yí jīn gǔ fēi。
若为哀鸣相原野,依随岂惜共卑微。ruò wèi āi míng xiāng yuán yě,yī suí qǐ xī gòng bēi wēi。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

和吕令见寄

王洋

莫话艰难遍九区,门前咄咄尚堪沽。mò huà jiān nán biàn jiǔ qū,mén qián duō duō shàng kān gū。
眼中寒暑频伤雁,闲里心情要忆鲈。yǎn zhōng hán shǔ pín shāng yàn,xián lǐ xīn qíng yào yì lú。
政似钓璜归大老,诗能引士愧非夫。zhèng shì diào huáng guī dà lǎo,shī néng yǐn shì kuì fēi fū。
暄风暖日明年事,共乐烘春造化炉。xuān fēng nuǎn rì míng nián shì,gòng lè hōng chūn zào huà lú。

和平甫

王洋

八节滩头老醉吟,年来愁也不胜禁。bā jié tān tóu lǎo zuì yín,nián lái chóu yě bù shèng jìn。
须知到处难忘酒,有意来时且抱琴。xū zhī dào chù nán wàng jiǔ,yǒu yì lái shí qiě bào qín。
欲与君游忘世虑,若非吾事莫关心。yù yǔ jūn yóu wàng shì lǜ,ruò fēi wú shì mò guān xīn。
相期早晚尘缘外,共访毗耶听梵音。xiāng qī zǎo wǎn chén yuán wài,gòng fǎng pí yé tīng fàn yīn。

和谢方智善

王洋

潇湘十亩弄柔猗,独染啼斑事已奇。xiāo xiāng shí mǔ nòng róu yī,dú rǎn tí bān shì yǐ qí。
但爱波声鸣荦确,不须蝇翅避琉璃。dàn ài bō shēng míng luò què,bù xū yíng chì bì liú lí。
莫疑山路崎岖险,解脱绳桥性命危。mò yí shān lù qí qū xiǎn,jiě tuō shéng qiáo xìng mìng wēi。
惭愧平生竹上座,得相随处每相持。cán kuì píng shēng zhú shàng zuò,dé xiāng suí chù měi xiāng chí。

和圣求

王洋

桃花人面共春风,人去桃花自笑红。táo huā rén miàn gòng chūn fēng,rén qù táo huā zì xiào hóng。
撩乱絮飞春物后,依稀云散梦魂中。liāo luàn xù fēi chūn wù hòu,yī xī yún sàn mèng hún zhōng。
莺迁是处皆良友,蝶化知谁是主翁。yīng qiān shì chù jiē liáng yǒu,dié huà zhī shuí shì zhǔ wēng。
莫讶求仙杳无信,卖花人过小桥东。mò yà qiú xiān yǎo wú xìn,mài huā rén guò xiǎo qiáo dōng。

和叔颖楮衾

王洋

自顾生来骨相屯,不容强觅彩衣轻。zì gù shēng lái gǔ xiāng tún,bù róng qiáng mì cǎi yī qīng。
荣华地位无多子,寂寞因缘已半生。róng huá dì wèi wú duō zi,jì mò yīn yuán yǐ bàn shēng。
我拥素衾方自喜,君贻组句遂兼荣。wǒ yōng sù qīn fāng zì xǐ,jūn yí zǔ jù suì jiān róng。
书窗对榻仍摇腹,谁道挑灯梦不成。shū chuāng duì tà réng yáo fù,shuí dào tiāo dēng mèng bù chéng。

酬凌季文过杨仲诚

王洋

慢绿迟红静不争,小梯斜倚上空明。màn lǜ chí hóng jìng bù zhēng,xiǎo tī xié yǐ shàng kōng míng。
日筛竹影花奴睡,人度禾场吠犬惊。rì shāi zhú yǐng huā nú shuì,rén dù hé chǎng fèi quǎn jīng。
散帙未甘书效晚,携筇独喜病骸轻。sàn zhì wèi gān shū xiào wǎn,xié qióng dú xǐ bìng hái qīng。
排芳穿密多幽处,后日相期子细行。pái fāng chuān mì duō yōu chù,hòu rì xiāng qī zi xì xíng。

和朱秘校惠诗二首

王洋

了了臞儒说旧章,三钟初试楚金良。le le qú rú shuō jiù zhāng,sān zhōng chū shì chǔ jīn liáng。
当年尚老君方壮,此道催人意已忘。dāng nián shàng lǎo jūn fāng zhuàng,cǐ dào cuī rén yì yǐ wàng。
懒逐肥尘规冷炙,甘同贫女借馀光。lǎn zhú féi chén guī lěng zhì,gān tóng pín nǚ jiè yú guāng。
谁家春草能终惠,惆怅还同病乘黄。shuí jiā chūn cǎo néng zhōng huì,chóu chàng hái tóng bìng chéng huáng。

和朱秘校惠诗二首

王洋

短檠灯火几经秋,古远人疏道不侔。duǎn qíng dēng huǒ jǐ jīng qiū,gǔ yuǎn rén shū dào bù móu。
可惜诗书架三万,不如奴婢橘千头。kě xī shī shū jià sān wàn,bù rú nú bì jú qiān tóu。
颜回赋禄唯箪食,林类当春亦破裘。yán huí fù lù wéi dān shí,lín lèi dāng chūn yì pò qiú。
见说老人怀旧事,梦中吹笛更能不。jiàn shuō lǎo rén huái jiù shì,mèng zhōng chuī dí gèng néng bù。

和吴朝议

王洋

小说风烟已自佳,前峰矗矗为盘牙。xiǎo shuō fēng yān yǐ zì jiā,qián fēng chù chù wèi pán yá。
千重岩壑名卿宅,一簇楼台刺史家。qiān zhòng yán hè míng qīng zhái,yī cù lóu tái cì shǐ jiā。
自愧虚凉无物望,难将术业向人夸。zì kuì xū liáng wú wù wàng,nán jiāng shù yè xiàng rén kuā。
所闻政绩刊金石,刻画无盐学篆沙。suǒ wén zhèng jì kān jīn shí,kè huà wú yán xué zhuàn shā。

和吴朝议

王洋

自是天公亦厌艰,十年战士好休闲。zì shì tiān gōng yì yàn jiān,shí nián zhàn shì hǎo xiū xián。
胡儿弓射燕陲月,汉将心驰海上山。hú ér gōng shè yàn chuí yuè,hàn jiāng xīn chí hǎi shàng shān。
庆事频闻输帝府,好音传落到人间。qìng shì pín wén shū dì fǔ,hǎo yīn chuán luò dào rén jiān。
丈人自是朝廷旧,早趁鹓鸾入近班。zhàng rén zì shì cháo tíng jiù,zǎo chèn yuān luán rù jìn bān。

谢运属秘书惠诗

王洋

雪扑征鞍岸涨沙,不辞天阙去程赊。xuě pū zhēng ān àn zhǎng shā,bù cí tiān quē qù chéng shē。
江梅笑处人为客,仙桂香时雁到家。jiāng méi xiào chù rén wèi kè,xiān guì xiāng shí yàn dào jiā。
秦地少年应办酒,江南词客好酬花。qín dì shǎo nián yīng bàn jiǔ,jiāng nán cí kè hǎo chóu huā。
锦衣彩仗还乡路,欲访萍踪问钓槎。jǐn yī cǎi zhàng hái xiāng lù,yù fǎng píng zōng wèn diào chá。

谢邵武危秀才惠长笺

王洋

须知秋日胜春朝,一鹤凌空振羽毛。xū zhī qiū rì shèng chūn cháo,yī hè líng kōng zhèn yǔ máo。
满轴文章慰衰病,十年灯火困英豪。mǎn zhóu wén zhāng wèi shuāi bìng,shí nián dēng huǒ kùn yīng háo。
良医先为肱三折,合负终看钓六鳌。liáng yī xiān wèi gōng sān zhé,hé fù zhōng kàn diào liù áo。
郑老襟期幸同调,新诗时与寄亭皋。zhèng lǎo jīn qī xìng tóng diào,xīn shī shí yǔ jì tíng gāo。

以越笺与三四弟有诗次韵

王洋

无复花生拙笔头,一生长负剡藤羞。wú fù huā shēng zhuō bǐ tóu,yī shēng zhǎng fù shàn téng xiū。
过门多是陈惊坐,得句谁怜赵倚楼。guò mén duō shì chén jīng zuò,dé jù shuí lián zhào yǐ lóu。
社友书来频寄语,山翁鬓已不禁秋。shè yǒu shū lái pín jì yǔ,shān wēng bìn yǐ bù jìn qiū。
老干仙去吾宗冷,有继华星一字不。lǎo gàn xiān qù wú zōng lěng,yǒu jì huá xīng yī zì bù。

谢吕令子卿雪中遣人惠酒初令人置酒于祝舜俞吕令以酒为惠云

王洋

也知谋醉胜谋闲,户小都忘满腹悭。yě zhī móu zuì shèng móu xián,hù xiǎo dōu wàng mǎn fù qiān。
晚得曲生投老伴,长邀玉友访空山。wǎn dé qū shēng tóu lǎo bàn,zhǎng yāo yù yǒu fǎng kōng shān。
初贪雪里香宜倍,忽报瓶中酒自还。chū tān xuě lǐ xiāng yí bèi,hū bào píng zhōng jiǔ zì hái。
全胜朱提双饮盏,亲教从事送酡颜。quán shèng zhū tí shuāng yǐn zhǎn,qīn jiào cóng shì sòng tuó yán。

王提干送云安春色以诗还酒尊

王洋

万里关河未说长,亡何乡是醉中乡。wàn lǐ guān hé wèi shuō zhǎng,wáng hé xiāng shì zuì zhōng xiāng。
客居江馆当炎热,春日云安逸色香。kè jū jiāng guǎn dāng yán rè,chūn rì yún ān yì sè xiāng。
沽水童奴思给酒,乞钱司业更传觞。gū shuǐ tóng nú sī gěi jiǔ,qǐ qián sī yè gèng chuán shāng。
蓝桥不用鸳鸯语,只合壶中贮玉浆。lán qiáo bù yòng yuān yāng yǔ,zhǐ hé hú zhōng zhù yù jiāng。