古诗词

还自伊山过金城宿觉慧寺赠始宁禅师

王洋

家山三百里,处处逐流水。jiā shān sān bǎi lǐ,chù chù zhú liú shuǐ。
舟行鉴影中,尘埃不须洗。zhōu xíng jiàn yǐng zhōng,chén āi bù xū xǐ。
人言田间苦,我言田舍好。rén yán tián jiān kǔ,wǒ yán tián shě hǎo。
浊醪三两杯,沈忧积如扫。zhuó láo sān liǎng bēi,shěn yōu jī rú sǎo。
昨与田父言,别白皆有证。zuó yǔ tián fù yán,bié bái jiē yǒu zhèng。
丈夫幸听之,物物保性命。zhàng fū xìng tīng zhī,wù wù bǎo xìng mìng。
归来过山僧,僧始见客喜。guī lái guò shān sēng,sēng shǐ jiàn kè xǐ。
试与语艰难,不贪亦不止。shì yǔ yǔ jiān nán,bù tān yì bù zhǐ。
我徐觉言烦,乃静观厥理。wǒ xú jué yán fán,nǎi jìng guān jué lǐ。
僧言祸与福,皆其自取尔。sēng yán huò yǔ fú,jiē qí zì qǔ ěr。
吾师有明言,报应有彼是。wú shī yǒu míng yán,bào yīng yǒu bǐ shì。
所作既不同,所遭亦如此。suǒ zuò jì bù tóng,suǒ zāo yì rú cǐ。
君言君自忆,我初不到耳。jūn yán jūn zì yì,wǒ chū bù dào ěr。
及君受报时,何用乏吾事。jí jūn shòu bào shí,hé yòng fá wú shì。
去年梁宋灾,载尸满城市。qù nián liáng sòng zāi,zài shī mǎn chéng shì。
今年江淮南,囷窌有馀米。jīn nián jiāng huái nán,qūn jiào yǒu yú mǐ。
善恶无两岐,末流见殊致。shàn è wú liǎng qí,mò liú jiàn shū zhì。
君后起念时,觉此而已矣。jūn hòu qǐ niàn shí,jué cǐ ér yǐ yǐ。
再拜谢高僧,师言诚有味。zài bài xiè gāo sēng,shī yán chéng yǒu wèi。
解榻借僧裯,不觉已鼾鼻。jiě tà jiè sēng chóu,bù jué yǐ hān bí。
展转未厌眠,鸡鸣唤客起。zhǎn zhuǎn wèi yàn mián,jī míng huàn kè qǐ。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

幽园即事四首

王洋

屋头积雨涨春雪,舍北夭桃堆暮霞。wū tóu jī yǔ zhǎng chūn xuě,shě běi yāo táo duī mù xiá。
细雨斜风妨病起,窗间把玩数枝花。xì yǔ xié fēng fáng bìng qǐ,chuāng jiān bǎ wán shù zhī huā。

幽园即事四首

王洋

篱边杨柳似罗敷,袅袅娉娉十五馀。lí biān yáng liǔ shì luó fū,niǎo niǎo pīng pīng shí wǔ yú。
无赖风光相料理,忽看柯叶可藏乌。wú lài fēng guāng xiāng liào lǐ,hū kàn kē yè kě cáng wū。

幽园即事四首

王洋

残梅依草遣愁尽,细草缘阶满意生。cán méi yī cǎo qiǎn chóu jǐn,xì cǎo yuán jiē mǎn yì shēng。
莫道中年春思少,每逢佳处眼偏明。mò dào zhōng nián chūn sī shǎo,měi féng jiā chù yǎn piān míng。

幽园即事四首

王洋

晓窗晴哢丁宁语,晚树幽花委曲香。xiǎo chuāng qíng lòng dīng níng yǔ,wǎn shù yōu huā wěi qū xiāng。
散策寻春不知远,片云作雨度回塘。sàn cè xún chūn bù zhī yuǎn,piàn yún zuò yǔ dù huí táng。

近陋室以斗升酿家妇谓予未饮不以见告昨夜偷儿入室挈二壶去自此室中又复索寞今后酒熟便呼近邻痛饮遇夜守视庶大家着力也呈诸兄兼简士修思远三首

王洋

斗米蒸炊入小罂,未应消息到比邻。dòu mǐ zhēng chuī rù xiǎo yīng,wèi yīng xiāo xī dào bǐ lín。
静思怀璧真成罪,恐是糟床夜滴声。jìng sī huái bì zhēn chéng zuì,kǒng shì zāo chuáng yè dī shēng。

近陋室以斗升酿家妇谓予未饮不以见告昨夜偷儿入室挈二壶去自此室中又复索寞今后酒熟便呼近邻痛饮遇夜守视庶大家着力也呈诸兄兼简士修思远三首

王洋

吏部真堪上罚觥,瓮边都不问公荣。lì bù zhēn kān shàng fá gōng,wèng biān dōu bù wèn gōng róng。
平明挈榼出门去,应笑童奴鼻息声。píng míng qiè kē chū mén qù,yīng xiào tóng nú bí xī shēng。

再赋前韵五首

王洋

鲁公世取龟蒙地,宜有田文出相门。lǔ gōng shì qǔ guī méng dì,yí yǒu tián wén chū xiāng mén。
恰似夷吾起江左,封胡羯末尽兰孙。qià shì yí wú qǐ jiāng zuǒ,fēng hú jié mò jǐn lán sūn。

再赋前韵五首

王洋

子美才高不自期,却言苏李是吾师。zi měi cái gāo bù zì qī,què yán sū lǐ shì wú shī。
若人欲逞兰苕句,试掣鲸鱼与对治。ruò rén yù chěng lán sháo jù,shì chè jīng yú yǔ duì zhì。

再赋前韵五首

王洋

卫玠神清玉不如,非同杜乂斗肌肤。wèi jiè shén qīng yù bù rú,fēi tóng dù yì dòu jī fū。
十篇冰玉傅青史,便是神清得似无。shí piān bīng yù fù qīng shǐ,biàn shì shén qīng dé shì wú。

再赋前韵五首

王洋

高卧江滨百虑清,独于诗思尚营营。gāo wò jiāng bīn bǎi lǜ qīng,dú yú shī sī shàng yíng yíng。
不劳刻楮三年力,攻破刘郎五字城。bù láo kè chǔ sān nián lì,gōng pò liú láng wǔ zì chéng。

再赋前韵五首

王洋

粉闱词客伯牙子,碧落老人钟子期。fěn wéi cí kè bó yá zi,bì luò lǎo rén zhōng zi qī。
幸有园林穷胜事,不妨钟鼓乐清时。xìng yǒu yuán lín qióng shèng shì,bù fáng zhōng gǔ lè qīng shí。

闻秀实归自临安有新作戏以小诗寄之四首

王洋

永丰西角绿丝垂,尽日无人可得知。yǒng fēng xī jiǎo lǜ sī chuí,jǐn rì wú rén kě dé zhī。
闻道梨园采新曲,长安十样画宫眉。wén dào lí yuán cǎi xīn qū,zhǎng ān shí yàng huà gōng méi。

闻秀实归自临安有新作戏以小诗寄之四首

王洋

宫妆十样向眉头,传道人间不解愁。gōng zhuāng shí yàng xiàng méi tóu,chuán dào rén jiān bù jiě chóu。
说与眉端向人意,元和才子旧风流。shuō yǔ méi duān xiàng rén yì,yuán hé cái zi jiù fēng liú。

闻秀实归自临安有新作戏以小诗寄之四首

王洋

才子风流是当家,曾传旧语到天涯。cái zi fēng liú shì dāng jiā,céng chuán jiù yǔ dào tiān yá。
文章烂漫铺红锦,合向天边弄彩霞。wén zhāng làn màn pù hóng jǐn,hé xiàng tiān biān nòng cǎi xiá。

闻秀实归自临安有新作戏以小诗寄之四首

王洋

天边五色彩霞新,笔下应无笔外尘。tiān biān wǔ sè cǎi xiá xīn,bǐ xià yīng wú bǐ wài chén。
一曲奏时天一笑,光摇柳宿万枝春。yī qū zòu shí tiān yī xiào,guāng yáo liǔ sù wàn zhī chūn。