古诗词

以校正字学还方智善作诗赠之

王洋

惟古于文藏妙理,自然之音见微旨。wéi gǔ yú wén cáng miào lǐ,zì rán zhī yīn jiàn wēi zhǐ。
唇舌齿喉母生子,清浊重轻毛发比。chún shé chǐ hóu mǔ shēng zi,qīng zhuó zhòng qīng máo fā bǐ。
古者八岁方毁齿,小学师承方肄此。gǔ zhě bā suì fāng huǐ chǐ,xiǎo xué shī chéng fāng yì cǐ。
时及春秋循一轨,台舆亦知窥阃垒。shí jí chūn qiū xún yī guǐ,tái yú yì zhī kuī kǔn lěi。
齐人谋莒本秘诡,登楼密语不敢指。qí rén móu jǔ běn mì guǐ,dēng lóu mì yǔ bù gǎn zhǐ。
两唇含合不哆侈,见者能知岂徒尔。liǎng chún hán hé bù duō chǐ,jiàn zhě néng zhī qǐ tú ěr。
后人学疏忽源委,传会流俗兼下里。hòu rén xué shū hū yuán wěi,chuán huì liú sú jiān xià lǐ。
庚辰吴入记前史,郢永遂令齐亥豕。gēng chén wú rù jì qián shǐ,yǐng yǒng suì lìng qí hài shǐ。
少知长老习步跬,红绿谁能辨朱紫。shǎo zhī zhǎng lǎo xí bù kuǐ,hóng lǜ shuí néng biàn zhū zǐ。
纵有是师无是士,闻者一笑或掩耳。zòng yǒu shì shī wú shì shì,wén zhě yī xiào huò yǎn ěr。
我年六十老书几,仿佛声形多取似。wǒ nián liù shí lǎo shū jǐ,fǎng fú shēng xíng duō qǔ shì。
目前趋过或但已,翻覆讨论徒累累。mù qián qū guò huò dàn yǐ,fān fù tǎo lùn tú lèi lèi。
方侯大梁旧冠履,结发儒衣长槐市。fāng hóu dà liáng jiù guān lǚ,jié fā rú yī zhǎng huái shì。
发愤编摩贪寸晷,索摘真能穷骨髓。fā fèn biān mó tān cùn guǐ,suǒ zhāi zhēn néng qióng gǔ suǐ。
持以告人遭诋毁,方侯持心直如矢。chí yǐ gào rén zāo dǐ huǐ,fāng hóu chí xīn zhí rú shǐ。
尊吾所闻宁转徙,若不我从知已矣。zūn wú suǒ wén níng zhuǎn xǐ,ruò bù wǒ cóng zhī yǐ yǐ。
我留龟溪同梵庋,膻莸偶幸亲兰芷。wǒ liú guī xī tóng fàn guǐ,shān yóu ǒu xìng qīn lán zhǐ。
时论古意自鞭棰,不觉此心思奋起。shí lùn gǔ yì zì biān chuí,bù jué cǐ xīn sī fèn qǐ。
乃知古学惟审是,晚乃纷纭听华绮。nǎi zhī gǔ xué wéi shěn shì,wǎn nǎi fēn yún tīng huá qǐ。
考永声律究终始,纵不有疑心固喜。kǎo yǒng shēng lǜ jiū zhōng shǐ,zòng bù yǒu yí xīn gù xǐ。
要好谁云不传纸,革误锄疑云糠秕。yào hǎo shuí yún bù chuán zhǐ,gé wù chú yí yún kāng bǐ。
欲障东流归海水,识路直须行不已,靖节琴中有宫徵。yù zhàng dōng liú guī hǎi shuǐ,shí lù zhí xū xíng bù yǐ,jìng jié qín zhōng yǒu gōng zhēng。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

故市

王洋

樵牧无人记故侯,崎崎林壑水经邱。qiáo mù wú rén jì gù hóu,qí qí lín hè shuǐ jīng qiū。
道傍若问王承福,应叹人间万事休。dào bàng ruò wèn wáng chéng fú,yīng tàn rén jiān wàn shì xiū。

乐平道中朱门当道诗二首

王洋

门外车轮日往还,忙中尘土静中闲。mén wài chē lún rì wǎng hái,máng zhōng chén tǔ jìng zhōng xián。
不栽松竹分遮帐,应要开门便见山。bù zāi sōng zhú fēn zhē zhàng,yīng yào kāi mén biàn jiàn shān。

乐平道中朱门当道诗二首

王洋

畴昔操戈列战场,人间无处避披攘。chóu xī cāo gē liè zhàn chǎng,rén jiān wú chù bì pī rǎng。
门横官道长安堵,端为无心害虎狼。mén héng guān dào zhǎng ān dǔ,duān wèi wú xīn hài hǔ láng。

寻赵安道旧居赵与予为昭

王洋

曾忆山城政在前,人传遗事总依然。céng yì shān chéng zhèng zài qián,rén chuán yí shì zǒng yī rán。
重逢兰若栖迟处,只有窗前竹似贤。zhòng féng lán ruò qī chí chù,zhǐ yǒu chuāng qián zhú shì xián。

寻赵安道旧居赵与予为昭

王洋

周家卜政几专城,曾见长身掩重名。zhōu jiā bo zhèng jǐ zhuān chéng,céng jiàn zhǎng shēn yǎn zhòng míng。
但愿常教刘向在,不应异姓敢争盟。dàn yuàn cháng jiào liú xiàng zài,bù yīng yì xìng gǎn zhēng méng。

催老泉凿井

王洋

全师何日凿新泉,浇涤尘埃是胜缘。quán shī hé rì záo xīn quán,jiāo dí chén āi shì shèng yuán。
恐为师无均济力,长招官索欠租钱。kǒng wèi shī wú jūn jì lì,zhǎng zhāo guān suǒ qiàn zū qián。

何叔远置酒约游后山值雨

王洋

偶因斗暖重寒候,得见笼烟带雾花。ǒu yīn dòu nuǎn zhòng hán hòu,dé jiàn lóng yān dài wù huā。
却恨经春长闭户,等闲风雨不离家。què hèn jīng chūn zhǎng bì hù,děng xián fēng yǔ bù lí jiā。

屋初立木过安仁见之约再过不果聊寄二诗以见意

王洋

小筑青冥不厌劳,松拖紫翠竹牵梢。xiǎo zhù qīng míng bù yàn láo,sōng tuō zǐ cuì zhú qiān shāo。
仙郎不忆青绫被,辛苦江头一把茅。xiān láng bù yì qīng líng bèi,xīn kǔ jiāng tóu yī bǎ máo。

屋初立木过安仁见之约再过不果聊寄二诗以见意

王洋

浪泊空成两鬓华,要须收拾老生涯。làng pō kōng chéng liǎng bìn huá,yào xū shōu shí lǎo shēng yá。
近闻洗足祇园社,庵外无人管落花。jìn wén xǐ zú qí yuán shè,ān wài wú rén guǎn luò huā。

送龚清太尉上虞

王洋

射策枫庭正妙年,一官聊作地行仙。shè cè fēng tíng zhèng miào nián,yī guān liáo zuò dì xíng xiān。
雷门鸣处无枹鼓,勤劝春锄种象田。léi mén míng chù wú bāo gǔ,qín quàn chūn chú zhǒng xiàng tián。

陈粹中再约重阳之集既不果赴以诗寄之二首

王洋

酒熟招期胜士开,锦溪词伯是仙才。jiǔ shú zhāo qī shèng shì kāi,jǐn xī cí bó shì xiān cái。
衰颜野老无酬对,若有新诗却寄来。shuāi yán yě lǎo wú chóu duì,ruò yǒu xīn shī què jì lái。

陈粹中再约重阳之集既不果赴以诗寄之二首

王洋

九月南州菊未黄,年年长待饱经霜。jiǔ yuè nán zhōu jú wèi huáng,nián nián zhǎng dài bǎo jīng shuāng。
使君着意勤招客,催促篱间日夜忙。shǐ jūn zhe yì qín zhāo kè,cuī cù lí jiān rì yè máng。

以诗问谹父病五首

王洋

舍南舍北逢秋雨,十日相望不出门。shě nán shě běi féng qiū yǔ,shí rì xiāng wàng bù chū mén。
闻自新凉罢汤熨,只今含哺弄儿孙。wén zì xīn liáng bà tāng yùn,zhǐ jīn hán bǔ nòng ér sūn。

以诗问谹父病五首

王洋

病为世上真良药,佛是人间大道师。bìng wèi shì shàng zhēn liáng yào,fú shì rén jiān dà dào shī。
十八师兄齐饱后,却言无病可医治。shí bā shī xiōng qí bǎo hòu,què yán wú bìng kě yī zhì。

以诗问谹父病五首

王洋

闲门岁满常驱迫,事外那容免剥肤。xián mén suì mǎn cháng qū pò,shì wài nà róng miǎn bō fū。
为问赤城香火客,不知还欠药钱无。wèi wèn chì chéng xiāng huǒ kè,bù zhī hái qiàn yào qián wú。