古诗词

听琴赠远师

王洋

世人倾耳听繁音,太音古淡难为听。shì rén qīng ěr tīng fán yīn,tài yīn gǔ dàn nán wèi tīng。
有如广庭题旌夏,或者惊遁疑有神。yǒu rú guǎng tíng tí jīng xià,huò zhě jīng dùn yí yǒu shén。
当时舜床调五弦,薰风煽物无穷人。dāng shí shùn chuáng diào wǔ xián,xūn fēng shān wù wú qióng rén。
若言造化不爱玩,安得感君回阳春。ruò yán zào huà bù ài wán,ān dé gǎn jūn huí yáng chūn。
遗音相继嗣者谁,穷山缁侣黄冠师。yí yīn xiāng jì sì zhě shuí,qióng shān zī lǚ huáng guān shī。
非干此意乐穷静,世路自与相参差。fēi gàn cǐ yì lè qióng jìng,shì lù zì yǔ xiāng cān chà。
我今试听清风操,野鹤孤猿对残照。wǒ jīn shì tīng qīng fēng cāo,yě hè gū yuán duì cán zhào。
琅琊山下醉翁吟,分明拨向琴中调。láng yá shān xià zuì wēng yín,fēn míng bō xiàng qín zhōng diào。
人言大弦如玉温,小弦廉折亮以清。rén yán dà xián rú yù wēn,xiǎo xián lián zhé liàng yǐ qīng。
春秋自是隔寒暑,天地不得令偕行。chūn qiū zì shì gé hán shǔ,tiān dì bù dé lìng xié xíng。
岂如七弦转十指,劲节谐音同到耳。qǐ rú qī xián zhuǎn shí zhǐ,jìn jié xié yīn tóng dào ěr。
乃知造化在指端,岂但高山与流水。nǎi zhī zào huà zài zhǐ duān,qǐ dàn gāo shān yǔ liú shuǐ。
道人不肯长怀珍,亦曾挟艺游车尘。dào rén bù kěn zhǎng huái zhēn,yì céng xié yì yóu chē chén。
高门八字惊未见,脱赠往往捐千纯。gāo mén bā zì jīng wèi jiàn,tuō zèng wǎng wǎng juān qiān chún。
如今飘泊困长路,更觉世味难将迎。rú jīn piāo pō kùn zhǎng lù,gèng jué shì wèi nán jiāng yíng。
应将感怆赴琴曲,一听万虑罗心兵。yīng jiāng gǎn chuàng fù qín qū,yī tīng wàn lǜ luó xīn bīng。
道人勿苦生冰炭,古道须信非人情。dào rén wù kǔ shēng bīng tàn,gǔ dào xū xìn fēi rén qíng。
哀音果要洗俗耳,更去娇弦三两声。āi yīn guǒ yào xǐ sú ěr,gèng qù jiāo xián sān liǎng shēng。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

和陈长卿赋芭蕉二首

王洋

一幅青天世外珍,诗人得句共清新。yī fú qīng tiān shì wài zhēn,shī rén dé jù gòng qīng xīn。
书生几上侧理纸,巫女庙中巴峡神。shū shēng jǐ shàng cè lǐ zhǐ,wū nǚ miào zhōng bā xiá shén。
长恐天寒凭日暮,不将翠袖染缁尘。zhǎng kǒng tiān hán píng rì mù,bù jiāng cuì xiù rǎn zī chén。
世间荷叶并蕉叶,不与红芳竞占春。shì jiān hé yè bìng jiāo yè,bù yǔ hóng fāng jìng zhàn chūn。

赋洞庭柑

王洋

两潮船上别苏台,岁历侵人鹤化胎。liǎng cháo chuán shàng bié sū tái,suì lì qīn rén hè huà tāi。
霜实可怜今入眼,佳人何日问重来。shuāng shí kě lián jīn rù yǎn,jiā rén hé rì wèn zhòng lái。
黄金丸逐惊飞肉,白露团凝别恨腮。huáng jīn wán zhú jīng fēi ròu,bái lù tuán níng bié hèn sāi。
重待扁舟落吾手,为君先报柳郎回。zhòng dài biǎn zhōu luò wú shǒu,wèi jūn xiān bào liǔ láng huí。

谹父得洞庭柑分送往往难遇赏者因成小诗

王洋

绿玉波心耸绛台,丹霞道士日传胎。lǜ yù bō xīn sǒng jiàng tái,dān xiá dào shì rì chuán tāi。
仙人不惜黄金贵,海蜃摇惊驿使来。xiān rén bù xī huáng jīn guì,hǎi shèn yáo jīng yì shǐ lái。
玉食光辉天着力,主家春色雪融腮。yù shí guāng huī tiān zhe lì,zhǔ jiā chūn sè xuě róng sāi。
手中三日香犹在,不是吴姬乞打回。shǒu zhōng sān rì xiāng yóu zài,bù shì wú jī qǐ dǎ huí。

谹父出示赵倅木犀诗次韵

王洋

黄姑斸月种文犀,落向三秋月满时。huáng gū zhǔ yuè zhǒng wén xī,luò xiàng sān qiū yuè mǎn shí。
岩邑疏封兄弟国,铜瓶分派子孙枝。yán yì shū fēng xiōng dì guó,tóng píng fēn pài zi sūn zhī。
汉宫明艳涂娇额,仙鼎珍丹散漉篱。hàn gōng míng yàn tú jiāo é,xiān dǐng zhēn dān sàn lù lí。
好趁灯花同报喜,黄间金粟正相宜。hǎo chèn dēng huā tóng bào xǐ,huáng jiān jīn sù zhèng xiāng yí。

赵倅兼善再用前韵赋木犀

王洋

物外家风本自奇,人间独步九秋时。wù wài jiā fēng běn zì qí,rén jiān dú bù jiǔ qiū shí。
谁登月姊青霄露,折得郤诜丹桂枝。shuí dēng yuè zǐ qīng xiāo lù,zhé dé xì shēn dān guì zhī。
韫玉岩扉通户牖,蕊珠花殿彻藩篱。yùn yù yán fēi tōng hù yǒu,ruǐ zhū huā diàn chè fān lí。
渊明不共真香醉,只与黄花作便宜。yuān míng bù gòng zhēn xiāng zuì,zhǐ yǔ huáng huā zuò biàn yí。

茶荈

王洋

蠹关草掩日萧疏,自汲寒瓶煮涧蔬。dù guān cǎo yǎn rì xiāo shū,zì jí hán píng zhǔ jiàn shū。
早愧空肠添雪乳,何须杂佩列琼琚。zǎo kuì kōng cháng tiān xuě rǔ,hé xū zá pèi liè qióng jū。
往陪雪茧千重贵,顾试铅刀一割如。wǎng péi xuě jiǎn qiān zhòng guì,gù shì qiān dāo yī gē rú。
风露满楼人未散,小窗应为赋归欤。fēng lù mǎn lóu rén wèi sàn,xiǎo chuāng yīng wèi fù guī yú。

龙涎香

王洋

搴露纫荷楚泽舷,未参南海素馨仙。qiān lù rèn hé chǔ zé xián,wèi cān nán hǎi sù xīn xiān。
大门当得桂花酒,小样时分宝月圆。dà mén dāng dé guì huā jiǔ,xiǎo yàng shí fēn bǎo yuè yuán。
诗挟少陵看妙手,犀通神物为垂涎。shī xié shǎo líng kàn miào shǒu,xī tōng shén wù wèi chuí xián。
使君少住幽兰曲,时傍颦山照鬓边。shǐ jūn shǎo zhù yōu lán qū,shí bàng pín shān zhào bìn biān。

琼花

王洋

爱奇造物剪琼瑰,为镇灵祠特地栽。ài qí zào wù jiǎn qióng guī,wèi zhèn líng cí tè dì zāi。
事纪扬州千古胜,名居天下万花魁。shì jì yáng zhōu qiān gǔ shèng,míng jū tiān xià wàn huā kuí。
何人斫却依然在,甚处移来不肯开。hé rén zhuó què yī rán zài,shén chù yí lái bù kěn kāi。
浪说八仙模样似,八仙安得有香来。làng shuō bā xiān mó yàng shì,bā xiān ān dé yǒu xiāng lái。

得丁求安书云叠石境于溪心嵲然如江上之矶作二诗戏之

王洋

心重吴山老,天教闲许长。xīn zhòng wú shān lǎo,tiān jiào xián xǔ zhǎng。
事多因醉遣,心半为山忙。shì duō yīn zuì qiǎn,xīn bàn wèi shān máng。

得丁求安书云叠石境于溪心嵲然如江上之矶作二诗戏之

王洋

立石标溪界,疏荷限水香。lì shí biāo xī jiè,shū hé xiàn shuǐ xiāng。
此翁三十载,看了几人忙。cǐ wēng sān shí zài,kàn le jǐ rén máng。

梅二首

王洋

隔阔已经岁,相逢不置辞。gé kuò yǐ jīng suì,xiāng féng bù zhì cí。
情如淡交久,处士合吟诗。qíng rú dàn jiāo jiǔ,chù shì hé yín shī。

梅二首

王洋

胜韵难齐俗,清流不受浑。shèng yùn nán qí sú,qīng liú bù shòu hún。
岂应践期约,独自爱黄昏。qǐ yīng jiàn qī yuē,dú zì ài huáng hūn。

遣兴

王洋

老如认老应无病,贫要安贫可免忧。lǎo rú rèn lǎo yīng wú bìng,pín yào ān pín kě miǎn yōu。
贫病欺人须服弱,嗔拳笑面却应休。pín bìng qī rén xū fú ruò,chēn quán xiào miàn què yīng xiū。

迁学

王洋

阙里荆榛一扫除,文明犹是旧规模。quē lǐ jīng zhēn yī sǎo chú,wén míng yóu shì jiù guī mó。
要令多士充庭赋,能识邦君此意无。yào lìng duō shì chōng tíng fù,néng shí bāng jūn cǐ yì wú。

闻诏下示儿侄

王洋

一封丹诏聘儒林,裋褐书生竞拂衿。yī fēng dān zhào pìn rú lín,shù hè shū shēng jìng fú jīn。
发愤正须先贾勇,莫教空望状元心。fā fèn zhèng xū xiān jiǎ yǒng,mò jiào kōng wàng zhuàng yuán xīn。