古诗词

听琴赠远师

王洋

世人倾耳听繁音,太音古淡难为听。shì rén qīng ěr tīng fán yīn,tài yīn gǔ dàn nán wèi tīng。
有如广庭题旌夏,或者惊遁疑有神。yǒu rú guǎng tíng tí jīng xià,huò zhě jīng dùn yí yǒu shén。
当时舜床调五弦,薰风煽物无穷人。dāng shí shùn chuáng diào wǔ xián,xūn fēng shān wù wú qióng rén。
若言造化不爱玩,安得感君回阳春。ruò yán zào huà bù ài wán,ān dé gǎn jūn huí yáng chūn。
遗音相继嗣者谁,穷山缁侣黄冠师。yí yīn xiāng jì sì zhě shuí,qióng shān zī lǚ huáng guān shī。
非干此意乐穷静,世路自与相参差。fēi gàn cǐ yì lè qióng jìng,shì lù zì yǔ xiāng cān chà。
我今试听清风操,野鹤孤猿对残照。wǒ jīn shì tīng qīng fēng cāo,yě hè gū yuán duì cán zhào。
琅琊山下醉翁吟,分明拨向琴中调。láng yá shān xià zuì wēng yín,fēn míng bō xiàng qín zhōng diào。
人言大弦如玉温,小弦廉折亮以清。rén yán dà xián rú yù wēn,xiǎo xián lián zhé liàng yǐ qīng。
春秋自是隔寒暑,天地不得令偕行。chūn qiū zì shì gé hán shǔ,tiān dì bù dé lìng xié xíng。
岂如七弦转十指,劲节谐音同到耳。qǐ rú qī xián zhuǎn shí zhǐ,jìn jié xié yīn tóng dào ěr。
乃知造化在指端,岂但高山与流水。nǎi zhī zào huà zài zhǐ duān,qǐ dàn gāo shān yǔ liú shuǐ。
道人不肯长怀珍,亦曾挟艺游车尘。dào rén bù kěn zhǎng huái zhēn,yì céng xié yì yóu chē chén。
高门八字惊未见,脱赠往往捐千纯。gāo mén bā zì jīng wèi jiàn,tuō zèng wǎng wǎng juān qiān chún。
如今飘泊困长路,更觉世味难将迎。rú jīn piāo pō kùn zhǎng lù,gèng jué shì wèi nán jiāng yíng。
应将感怆赴琴曲,一听万虑罗心兵。yīng jiāng gǎn chuàng fù qín qū,yī tīng wàn lǜ luó xīn bīng。
道人勿苦生冰炭,古道须信非人情。dào rén wù kǔ shēng bīng tàn,gǔ dào xū xìn fēi rén qíng。
哀音果要洗俗耳,更去娇弦三两声。āi yīn guǒ yào xǐ sú ěr,gèng qù jiāo xián sān liǎng shēng。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

赠栖贤僧二首

王洋

锦心绣口绝铅华,白氎铜瓶古梵家。jǐn xīn xiù kǒu jué qiān huá,bái dié tóng píng gǔ fàn jiā。
宴坐无人问消息,有时敲板唤玄沙。yàn zuò wú rén wèn xiāo xī,yǒu shí qiāo bǎn huàn xuán shā。

赠栖贤僧二首

王洋

暖风吹律百花新,何处芳菲不动人。nuǎn fēng chuī lǜ bǎi huā xīn,hé chù fāng fēi bù dòng rén。
到底雄丹有家法,风流不是一般春。dào dǐ xióng dān yǒu jiā fǎ,fēng liú bù shì yī bān chūn。

和曾谹父庚伏书怀六首

王洋

垣衣侵砌竹穿墙,日日萧条气运凉。yuán yī qīn qì zhú chuān qiáng,rì rì xiāo tiáo qì yùn liáng。
急雨满池鸣两部,幽奇不独水云乡。jí yǔ mǎn chí míng liǎng bù,yōu qí bù dú shuǐ yún xiāng。

和曾谹父庚伏书怀六首

王洋

吴兴水郭芰荷堤,别后扁舟去岸迷。wú xīng shuǐ guō jì hé dī,bié hòu biǎn zhōu qù àn mí。
莫讶道人新活计,亦看粉面照清溪。mò yà dào rén xīn huó jì,yì kàn fěn miàn zhào qīng xī。

和曾谹父庚伏书怀六首

王洋

绿漪平涨小桥头,红蓼花鲜杜若洲。lǜ yī píng zhǎng xiǎo qiáo tóu,hóng liǎo huā xiān dù ruò zhōu。
便唤画师来貌取,不须云梦泽南州。biàn huàn huà shī lái mào qǔ,bù xū yún mèng zé nán zhōu。

和曾谹父庚伏书怀六首

王洋

仙翁服食久遗年,且作童儿戏眼前。xiān wēng fú shí jiǔ yí nián,qiě zuò tóng ér xì yǎn qián。
井上辘轳休轧轧,檐间风露自溅溅。jǐng shàng lù lú xiū yà yà,yán jiān fēng lù zì jiàn jiàn。

和曾谹父庚伏书怀六首

王洋

皇家休符彻象纬,河上五老飞人间。huáng jiā xiū fú chè xiàng wěi,hé shàng wǔ lǎo fēi rén jiān。
即今三老不住世,赖有两峰高玉山。jí jīn sān lǎo bù zhù shì,lài yǒu liǎng fēng gāo yù shān。

和曾谹父庚伏书怀六首

王洋

申郎句法祖师意,取玉凿山开混茫。shēn láng jù fǎ zǔ shī yì,qǔ yù záo shān kāi hùn máng。
疏帘清簟半云雨,卧听天籁生虚凉。shū lián qīng diàn bàn yún yǔ,wò tīng tiān lài shēng xū liáng。

和张直可投诗十首

王洋

老觉浮云念不萌,君才岂合后诸生。lǎo jué fú yún niàn bù méng,jūn cái qǐ hé hòu zhū shēng。
从教罪我春秋法,不受诗人月旦评。cóng jiào zuì wǒ chūn qiū fǎ,bù shòu shī rén yuè dàn píng。

和张直可投诗十首

王洋

声犹在耳鸟关关,过眼庭阴作午班。shēng yóu zài ěr niǎo guān guān,guò yǎn tíng yīn zuò wǔ bān。
香篆静中便细看,绿萝新处得高攀。xiāng zhuàn jìng zhōng biàn xì kàn,lǜ luó xīn chù dé gāo pān。

和张直可投诗十首

王洋

富平学满书三箧,辅嗣功成易六爻。fù píng xué mǎn shū sān qiè,fǔ sì gōng chéng yì liù yáo。
闻说短檠书细字,不须灯火入凉郊。wén shuō duǎn qíng shū xì zì,bù xū dēng huǒ rù liáng jiāo。

和张直可投诗十首

王洋

廛音解作障耳雾,佳客能开病眼明。chán yīn jiě zuò zhàng ěr wù,jiā kè néng kāi bìng yǎn míng。
一轴收藏比珍贶,不妨掷地亦金声。yī zhóu shōu cáng bǐ zhēn kuàng,bù fáng zhì dì yì jīn shēng。

和张直可投诗十首

王洋

牛衣泣卧伤君子,华衮高名亦丈夫。niú yī qì wò shāng jūn zi,huá gǔn gāo míng yì zhàng fū。
但使如云双翼在,它年九万是鹏图。dàn shǐ rú yún shuāng yì zài,tā nián jiǔ wàn shì péng tú。

和张直可投诗十首

王洋

小试成均书一封,女娲五采不言功。xiǎo shì chéng jūn shū yī fēng,nǚ wā wǔ cǎi bù yán gōng。
青云事业期它日,觞豆规模是小忠。qīng yún shì yè qī tā rì,shāng dòu guī mó shì xiǎo zhōng。

和张直可投诗十首

王洋

润入图书麦向辰,如今此腹又孤人。rùn rù tú shū mài xiàng chén,rú jīn cǐ fù yòu gū rén。
馀风更与留春在,时照红英作醉裀。yú fēng gèng yǔ liú chūn zài,shí zhào hóng yīng zuò zuì yīn。