古诗词

会稽三贤祠诗悯孝庙

王十朋

我昔尝读黄绢碑,长叹越国无男儿。wǒ xī cháng dú huáng juàn bēi,zhǎng tàn yuè guó wú nán ér。
孰知种山山下水,千载有此一段奇。shú zhī zhǒng shān shān xià shuǐ,qiān zài yǒu cǐ yī duàn qí。
呜呼哀哉蔡孝子,风烈远过恢与羁。wū hū āi zāi cài xiào zi,fēng liè yuǎn guò huī yǔ jī。
乃翁白首困缧绁,半年不脱儿心悲。nǎi wēng bái shǒu kùn léi xiè,bàn nián bù tuō ér xīn bēi。
请身荷械代父罪,或甘黥涅居军麾。qǐng shēn hé xiè dài fù zuì,huò gān qíng niè jū jūn huī。
况遇兵兴击叛卒,身先矢石死不辞。kuàng yù bīng xīng jī pàn zú,shēn xiān shǐ shí sǐ bù cí。
当时非无贤太守,孝子抱志终不施。dāng shí fēi wú xián tài shǒu,xiào zi bào zhì zhōng bù shī。
人间无路可赴诉,投命河伯祈天知。rén jiān wú lù kě fù sù,tóu mìng hé bó qí tiān zhī。
自为铭志及讼牒,欲愬以魂赎以尸。zì wèi míng zhì jí sòng dié,yù sù yǐ hún shú yǐ shī。
精哀意切语不怨,孝与忠厚俱天资。jīng āi yì qiè yǔ bù yuàn,xiào yǔ zhōng hòu jù tiān zī。
临河更效结缨死,颠沛于礼曾无亏。lín hé gèng xiào jié yīng sǐ,diān pèi yú lǐ céng wú kuī。
父脱累囚子愿毕,身在九泉甘若饴。fù tuō lèi qiú zi yuàn bì,shēn zài jiǔ quán gān ruò yí。
名闻九重获旌表,赐庙悯孝风华夷。míng wén jiǔ zhòng huò jīng biǎo,cì miào mǐn xiào fēng huá yí。
胡为祠宇乃如许,一间破屋河之湄。hú wèi cí yǔ nǎi rú xǔ,yī jiān pò wū hé zhī méi。
未闻设诔有度尚,绝妙更欠邯郸词。wèi wén shè lěi yǒu dù shàng,jué miào gèng qiàn hán dān cí。
我来赞幕钦孝烈,顾瞻庙猊成吁嘻。wǒ lái zàn mù qīn xiào liè,gù zhān miào ní chéng xū xī。
他年太史作佳传,愿于纸尾书吾诗。tā nián tài shǐ zuò jiā chuán,yuàn yú zhǐ wěi shū wú shī。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

与郑时敏登楼把酒书二绝

王十朋

十里青山接郡城,危楼四望眼添明。shí lǐ qīng shān jiē jùn chéng,wēi lóu sì wàng yǎn tiān míng。
海冥天阔乡心切,更听飞飞鸿雁声。hǎi míng tiān kuò xiāng xīn qiè,gèng tīng fēi fēi hóng yàn shēng。

与郑时敏登楼把酒书二绝

王十朋

登楼能赋非王粲,沽酒忘形有郑虔。dēng lóu néng fù fēi wáng càn,gū jiǔ wàng xíng yǒu zhèng qián。
千里相从文字饮,不辞费尽杖头钱。qiān lǐ xiāng cóng wén zì yǐn,bù cí fèi jǐn zhàng tóu qián。

乙丑冬西游观南明石像作诗一绝至壬申十月四日复往观焉和前韵并书于佛阁

王十朋

儿戏团沙欲象真,谁将愿力历三尘。ér xì tuán shā yù xiàng zhēn,shuí jiāng yuàn lì lì sān chén。
八年来往箫峰客,两度来瞻百尺身。bā nián lái wǎng xiāo fēng kè,liǎng dù lái zhān bǎi chǐ shēn。

癸酉三月二十五日至剡溪旅舍观曹梦良题壁有撩我思家第一篇之句仆离家半月亦未尝作诗因次其韵

王十朋

客舍那堪闻杜鹃,梦魂惊断竟无眠。kè shě nà kān wén dù juān,mèng hún jīng duàn jìng wú mián。
定知此境撩乡思,我亦曾非第二篇。dìng zhī cǐ jìng liāo xiāng sī,wǒ yì céng fēi dì èr piān。

剡之市人以崇奉东岳为名设盗蹠以戏先圣所不忍观因书一绝

王十朋

里巷无端戏大儒,恨无司马为行诛。lǐ xiàng wú duān xì dà rú,hèn wú sī mǎ wèi xíng zhū。
不知陈蔡当时厄,还似如今嵊县无。bù zhī chén cài dāng shí è,hái shì rú jīn shèng xiàn wú。

周德远植瑞香于窗前戏成一绝

王十朋

主人贪睡为贪香,花植窗前意味长。zhǔ rén tān shuì wèi tān xiāng,huā zhí chuāng qián yì wèi zhǎng。
见说有时魂梦里,化为蝴蝶绕花旁。jiàn shuō yǒu shí hún mèng lǐ,huà wèi hú dié rào huā páng。

林下十二子诗竹子修

王十朋

万木萧疏怯岁寒,子修相见喜平安。wàn mù xiāo shū qiè suì hán,zi xiū xiāng jiàn xǐ píng ān。
世间宁有扬州鹤,休讶平生肉食难。shì jiān níng yǒu yáng zhōu hè,xiū yà píng shēng ròu shí nán。

林下十二子诗井子深

王十朋

席量泓泓井子深,客来车辖总能沉。xí liàng hóng hóng jǐng zi shēn,kè lái chē xiá zǒng néng chén。
定须再筑新亭覆,不负先君好事心。dìng xū zài zhù xīn tíng fù,bù fù xiān jūn hǎo shì xīn。

林下十二子诗梅子先

王十朋

竹外溪头手自栽,群芳推让子先开。zhú wài xī tóu shǒu zì zāi,qún fāng tuī ràng zi xiān kāi。
好将正味调金鼎,莫似樱桃太不才。hǎo jiāng zhèng wèi diào jīn dǐng,mò shì yīng táo tài bù cái。

林下十二子诗桂子苍

王十朋

学仙深愧似吴郎,赖有吾庐两子苍。xué xiān shēn kuì shì wú láng,lài yǒu wú lú liǎng zi cāng。
疑是广寒宫里种,一秋三度送天香。yí shì guǎng hán gōng lǐ zhǒng,yī qiū sān dù sòng tiān xiāng。

林下十二子诗兰子芳

王十朋

国香入鼻忽扬扬,知是光风泛子芳。guó xiāng rù bí hū yáng yáng,zhī shì guāng fēng fàn zi fāng。
林下自全幽静操,纵无人采亦何伤。lín xià zì quán yōu jìng cāo,zòng wú rén cǎi yì hé shāng。

林下十二子诗昌阳子仙

王十朋

天上星郎字子仙,结根拳石傍清泉。tiān shàng xīng láng zì zi xiān,jié gēn quán shí bàng qīng quán。
豨苓方入医师手,谁识仙姿解引年。xī líng fāng rù yī shī shǒu,shuí shí xiān zī jiě yǐn nián。

林下十二子诗黄子嘉

王十朋

保绿轩前黄子嘉,非松非柏亦非花。bǎo lǜ xuān qián huáng zi jiā,fēi sōng fēi bǎi yì fēi huā。
故应唤作思人树,数十年前阅我家。gù yīng huàn zuò sī rén shù,shù shí nián qián yuè wǒ jiā。

林下十二子诗丁子素

王十朋

雨底含愁雪里芳,琉璃叶映小何郎。yǔ dǐ hán chóu xuě lǐ fāng,liú lí yè yìng xiǎo hé láng。
世人竞重熏笼锦,子素何曾怯瑞香。shì rén jìng zhòng xūn lóng jǐn,zi sù hé céng qiè ruì xiāng。

林下十二子诗柳子春

王十朋

夹道青青柳子春,自从栽植几番新。jiā dào qīng qīng liǔ zi chūn,zì cóng zāi zhí jǐ fān xīn。
如今已作参天树,应笑衰迟老主人。rú jīn yǐ zuò cān tiān shù,yīng xiào shuāi chí lǎo zhǔ rén。