古诗词

诗史堂荔枝歌

王十朋

君不见诗人以来一子美,莫年流落来夔子。jūn bù jiàn shī rén yǐ lái yī zi měi,mò nián liú luò lái kuí zi。
赋诗三百六十篇,西瀼东屯客愁里。fù shī sān bǎi liù shí piān,xī ráng dōng tún kè chóu lǐ。
何人作堂画遗像,收拾光芒榜诗史。hé rén zuò táng huà yí xiàng,shōu shí guāng máng bǎng shī shǐ。
堂前何有有荔枝,树犹未老熟独迟。táng qián hé yǒu yǒu lì zhī,shù yóu wèi lǎo shú dú chí。
世人贵早不贵晚,倘非我辈谁赏之。shì rén guì zǎo bù guì wǎn,tǎng fēi wǒ bèi shuí shǎng zhī。
涪陵昔遭妃子污,万颗包羞莫能诉。fú líng xī zāo fēi zi wū,wàn kē bāo xiū mò néng sù。
泸戎一经少陵擘,至今传诵轻红句。lú róng yī jīng shǎo líng bāi,zhì jīn chuán sòng qīng hóng jù。
少陵伤时泪成血,一点丹心不磨灭。shǎo líng shāng shí lèi chéng xuè,yī diǎn dān xīn bù mó miè。
散成朱实满炎方,风味如诗两奇绝。sàn chéng zhū shí mǎn yán fāng,fēng wèi rú shī liǎng qí jué。
乐天曾画忠州图,自言香味人间无。lè tiān céng huà zhōng zhōu tú,zì yán xiāng wèi rén jiān wú。
君谟亦作闽中谱,陈紫声名重南土。jūn mó yì zuò mǐn zhōng pǔ,chén zǐ shēng míng zhòng nán tǔ。
何如诗史堂前株,正是一饭孤忠馀。hé rú shī shǐ táng qián zhū,zhèng shì yī fàn gū zhōng yú。
人为世重物亦重,端如丈人屋上乌。rén wèi shì zhòng wù yì zhòng,duān rú zhàng rén wū shàng wū。
巴图闽谱合避路,奚用品第分锱铢。bā tú mǐn pǔ hé bì lù,xī yòng pǐn dì fēn zī zhū。
搀先熟者如杨卢,但可与之作前驱。chān xiān shú zhě rú yáng lú,dàn kě yǔ zhī zuò qián qū。
闽娘十八婢妾尔,将军大树真佣奴。mǐn niáng shí bā bì qiè ěr,jiāng jūn dà shù zhēn yōng nú。
我生四百馀年后,来作先生游处守。wǒ shēng sì bǎi yú nián hòu,lái zuò xiān shēng yóu chù shǒu。
登堂三叹荔正丹,聊效柳人祠子厚。dēng táng sān tàn lì zhèng dān,liáo xiào liǔ rén cí zi hòu。
安得先生今复生,添赋夔州歌一首,要使荔枝之名长不朽。ān dé xiān shēng jīn fù shēng,tiān fù kuí zhōu gē yī shǒu,yào shǐ lì zhī zhī míng zhǎng bù xiǔ。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

蔡端明诗

王十朋

贤侯去久迹犹遗,乞雨诗奇字更奇。xián hóu qù jiǔ jì yóu yí,qǐ yǔ shī qí zì gèng qí。
世俗妄论公政猛,爱民心有彼苍知。shì sú wàng lùn gōng zhèng měng,ài mín xīn yǒu bǐ cāng zhī。

石佛

王十朋

卧草埋云不记秋,忽然成佛坐岩幽。wò cǎo mái yún bù jì qiū,hū rán chéng fú zuò yán yōu。
纷纷香火来求福,不悟前时是石头。fēn fēn xiāng huǒ lái qiú fú,bù wù qián shí shì shí tóu。

聚秀阁

王十朋

清源山远水流长,九日溪山更异常。qīng yuán shān yuǎn shuǐ liú zhǎng,jiǔ rì xī shān gèng yì cháng。
高阁摩云聚秀气,禅僧秀气聚中藏。gāo gé mó yún jù xiù qì,chán sēng xiù qì jù zhōng cáng。

提舶送岩桂

王十朋

晋堂岩桂脱秋芳,浓绿枝头万粟黄。jìn táng yán guì tuō qiū fāng,nóng lǜ zhī tóu wàn sù huáng。
堂上主人分赠我,要令燕寝有天香。táng shàng zhǔ rén fēn zèng wǒ,yào lìng yàn qǐn yǒu tiān xiāng。

去年

王十朋

去年今日别吾家,我鬓苍然尔未华。qù nián jīn rì bié wú jiā,wǒ bìn cāng rán ěr wèi huá。
日似去年人不见,鬓毛白尽眼添花。rì shì qù nián rén bù jiàn,bìn máo bái jǐn yǎn tiān huā。

不求人

王十朋

牙为指爪木为身,挠痒工夫似有神。yá wèi zhǐ zhǎo mù wèi shēn,náo yǎng gōng fū shì yǒu shén。
老病不能亲把握,不求人又却求人。lǎo bìng bù néng qīn bǎ wò,bù qiú rén yòu què qiú rén。

观郡守题名

王十朋

春秋美恶不嫌同,老子韩非一传中。chūn qiū měi è bù xián tóng,lǎo zi hán fēi yī chuán zhōng。
壁上题名二百辈,卓然名世两三公。bì shàng tí míng èr bǎi bèi,zhuó rán míng shì liǎng sān gōng。

龙眼

王十朋

绝品轻红扫地无,纷纷万木以龙呼。jué pǐn qīng hóng sǎo dì wú,fēn fēn wàn mù yǐ lóng hū。
实如益智本非药,味比荔支真是奴。shí rú yì zhì běn fēi yào,wèi bǐ lì zhī zhēn shì nú。

金橘

王十朋

黄柑绿橘未分珍,琐碎登盘辄献新。huáng gān lǜ jú wèi fēn zhēn,suǒ suì dēng pán zhé xiàn xīn。
正可呼为木奴子,不知谁是铸金人。zhèng kě hū wèi mù nú zi,bù zhī shuí shì zhù jīn rén。

食姜

王十朋

辣皱人眉性最良,药中功效不寻常。là zhòu rén méi xìng zuì liáng,yào zhōng gōng xiào bù xún cháng。
吾侪自是生无智,夫子何曾食彻姜。wú chái zì shì shēng wú zhì,fū zi hé céng shí chè jiāng。

食芋

王十朋

我与瓜蔬味最宜,南来喜见大蹲鸱。wǒ yǔ guā shū wèi zuì yí,nán lái xǐ jiàn dà dūn chī。
归与传取东坡法,糁玉为羹且疗饥。guī yǔ chuán qǔ dōng pō fǎ,sǎn yù wèi gēng qiě liáo jī。

次韵提舶见招

王十朋

江梅初破一阳天,诗句清新欲斗妍。jiāng méi chū pò yī yáng tiān,shī jù qīng xīn yù dòu yán。
呼我同来饮文字,定扶衰病到尊前。hū wǒ tóng lái yǐn wén zì,dìng fú shuāi bìng dào zūn qián。

曹梦良教授寄柑一百颗报以乾荔支戏成二绝

王十朋

故人书自许峰来,领得黄柑手自开。gù rén shū zì xǔ fēng lái,lǐng dé huáng gān shǒu zì kāi。
未满洞庭三百颗,更看驿使一枝梅。wèi mǎn dòng tíng sān bǎi kē,gèng kàn yì shǐ yī zhī méi。

曹梦良教授寄柑一百颗报以乾荔支戏成二绝

王十朋

绝品知君尚未尝,三山绛帐喜相将。jué pǐn zhī jūn shàng wèi cháng,sān shān jiàng zhàng xǐ xiāng jiāng。
冷官岂是淹贤地,尤物聊观十八娘。lěng guān qǐ shì yān xián dì,yóu wù liáo guān shí bā niáng。

寄崔肃之

王十朋

怀州别驾生贤丁,盘谷先生有外甥。huái zhōu bié jià shēng xián dīng,pán gǔ xiān shēng yǒu wài shēng。
暂屈才能居管库,会看胜蹋继家声。zàn qū cái néng jū guǎn kù,huì kàn shèng tà jì jiā shēng。