古诗词

至日书怀

蔡戡

病起逢佳节,羁怀只自伤。bìng qǐ féng jiā jié,jī huái zhǐ zì shāng。
老来衰自至,身与世相忘。lǎo lái shuāi zì zhì,shēn yǔ shì xiāng wàng。
发引千丝乱,愁添一线长。fā yǐn qiān sī luàn,chóu tiān yī xiàn zhǎng。
功名真已矣,此意付沧浪。gōng míng zhēn yǐ yǐ,cǐ yì fù cāng làng。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

书怀

蔡戡

消息观天道,炎凉阅世情。xiāo xī guān tiān dào,yán liáng yuè shì qíng。
禅心了生死,病骨识阴晴。chán xīn le shēng sǐ,bìng gǔ shí yīn qíng。
杜宇伤心切,梅花照眼清。dù yǔ shāng xīn qiè,méi huā zhào yǎn qīng。
焚香读周易,顿觉此身轻。fén xiāng dú zhōu yì,dùn jué cǐ shēn qīng。

淳熙戊戌将命广东侍亲携孥十一月至安仁留云锦驿一宿而去时晋卿侄偕行后二十三年分阃桂林晋卿主馀干簿复以是月来会于此把盏道旧为之怆然因成一诗示晋卿

蔡戡

忆昨南游日,今馀二十年。yì zuó nán yóu rì,jīn yú èr shí nián。
扶舆潘母健,举案孟光贤。fú yú pān mǔ jiàn,jǔ àn mèng guāng xián。
远宦徒劳耳,重来倍怆然。yuǎn huàn tú láo ěr,zhòng lái bèi chuàng rán。
若非吾小阮,只影更谁怜。ruò fēi wú xiǎo ruǎn,zhǐ yǐng gèng shuí lián。

再用前韵

蔡戡

东君作意欲先春,故放千林火速新。dōng jūn zuò yì yù xiān chūn,gù fàng qiān lín huǒ sù xīn。
风急乱飘初眩眼,地空远望忽迷神。fēng jí luàn piāo chū xuàn yǎn,dì kōng yuǎn wàng hū mí shén。
檐楹不动垂冰柱,庭户无声糁玉尘。yán yíng bù dòng chuí bīng zhù,tíng hù wú shēng sǎn yù chén。
留取寒光待元夕,一时灯月付游人。liú qǔ hán guāng dài yuán xī,yī shí dēng yuè fù yóu rén。

再用前韵

蔡戡

不用扁舟寻故友,但穿败履访邻家。bù yòng biǎn zhōu xún gù yǒu,dàn chuān bài lǚ fǎng lín jiā。
雪堂归去东坡老,云驭飞来萼绿华。xuě táng guī qù dōng pō lǎo,yún yù fēi lái è lǜ huá。
稚子欢呼惊柳絮,佳人疑误认梅花。zhì zi huān hū jīng liǔ xù,jiā rén yí wù rèn méi huā。
出门天地俱无碍,却意江空月在沙。chū mén tiān dì jù wú ài,què yì jiāng kōng yuè zài shā。

雪中端约相招因以诗简之

蔡戡

纤纤暮雨变飞霙,夜听敲窗泻竹声。xiān xiān mù yǔ biàn fēi yīng,yè tīng qiāo chuāng xiè zhú shēng。
柳絮因风诚可拟,梅花带月有馀清。liǔ xù yīn fēng chéng kě nǐ,méi huā dài yuè yǒu yú qīng。
梁园公子方开宴,姑射神人最赋情。liáng yuán gōng zi fāng kāi yàn,gū shè shén rén zuì fù qíng。
可笑寒儒无秀句,一诗聊欲问前盟。kě xiào hán rú wú xiù jù,yī shī liáo yù wèn qián méng。

易地湖外喜而有作

蔡戡

平生何意作南游,直为饥驱不自由。píng shēng hé yì zuò nán yóu,zhí wèi jī qū bù zì yóu。
天外飞鸢惊昨梦,峰前回雁唤离愁。tiān wài fēi yuān jīng zuó mèng,fēng qián huí yàn huàn lí chóu。
再赓汉节君恩重,一笑潘舆喜气浮。zài gēng hàn jié jūn ēn zhòng,yī xiào pān yú xǐ qì fú。
惭愧向来三百指,团栾归去更何求。cán kuì xiàng lái sān bǎi zhǐ,tuán luán guī qù gèng hé qiú。

为赵氏题三桂堂

蔡戡

千佛联名未足多,书生荣遇已如何。qiān fú lián míng wèi zú duō,shū shēng róng yù yǐ rú hé。
钟英况出神明胄,接武仍登甲乙科。zhōng yīng kuàng chū shén míng zhòu,jiē wǔ réng dēng jiǎ yǐ kē。
郗氏一枝犹可贵,燕山五桂未能过。xī shì yī zhī yóu kě guì,yàn shān wǔ guì wèi néng guò。
矧君四世推良吏,信史垂芳永不磨。shěn jūn sì shì tuī liáng lì,xìn shǐ chuí fāng yǒng bù mó。

观雪

蔡戡

卧听跳珠落瓦沟,晓来飞雪冻云稠。wò tīng tiào zhū luò wǎ gōu,xiǎo lái fēi xuě dòng yún chóu。
晃观佛国三千界,幻出仙家十二楼。huǎng guān fú guó sān qiān jiè,huàn chū xiān jiā shí èr lóu。
公子休夸梁苑宴,高人空泛剡溪舟。gōng zi xiū kuā liáng yuàn yàn,gāo rén kōng fàn shàn xī zhōu。
何如缚取吴元济,夜半衔枚入蔡州。hé rú fù qǔ wú yuán jì,yè bàn xián méi rù cài zhōu。

再用观雪韵

蔡戡

幽居穷僻傍邗沟,晚岁天寒雪意稠。yōu jū qióng pì bàng hán gōu,wǎn suì tiān hán xuě yì chóu。
高卧但知深闭户,纵观何敢共登楼。gāo wò dàn zhī shēn bì hù,zòng guān hé gǎn gòng dēng lóu。
寒惊远塞孤飞雁,重压清江独钓舟。hán jīng yuǎn sāi gū fēi yàn,zhòng yā qīng jiāng dú diào zhōu。
遥想千官驰入贺,葱葱和气满皇州。yáo xiǎng qiān guān chí rù hè,cōng cōng hé qì mǎn huáng zhōu。

忆故园梅花

蔡戡

遥忆家山千树梅,几年心力费栽培。yáo yì jiā shān qiān shù méi,jǐ nián xīn lì fèi zāi péi。
雪中最喜登楼望,月下偏宜傍水开。xuě zhōng zuì xǐ dēng lóu wàng,yuè xià piān yí bàng shuǐ kāi。
东阁自怜诗兴懒,平泉不见信音来。dōng gé zì lián shī xīng lǎn,píng quán bù jiàn xìn yīn lái。
主人行矣休官去,怨鹤惊猿勿浪猜。zhǔ rén xíng yǐ xiū guān qù,yuàn hè jīng yuán wù làng cāi。

雁荡

蔡戡

又持一节向东州,自怪平生欠此游。yòu chí yī jié xiàng dōng zhōu,zì guài píng shēng qiàn cǐ yóu。
胜地百年开雁荡,漏天千古泻龙湫。shèng dì bǎi nián kāi yàn dàng,lòu tiān qiān gǔ xiè lóng jiǎo。
云生半岫轻随足,泉落空岩急打头。yún shēng bàn xiù qīng suí zú,quán luò kōng yán jí dǎ tóu。
却恨昔贤无辙迹,谢公岭上更迟留。què hèn xī xián wú zhé jì,xiè gōng lǐng shàng gèng chí liú。

道中述怀

蔡戡

分阃南来两见秋,不才多病合归休。fēn kǔn nán lái liǎng jiàn qiū,bù cái duō bìng hé guī xiū。
奔驰水陆三千里,经历江湖十四洲。bēn chí shuǐ lù sān qiān lǐ,jīng lì jiāng hú shí sì zhōu。
鲈鲙莼丝怀古里,梅花雪片送行舟。lú kuài chún sī huái gǔ lǐ,méi huā xuě piàn sòng xíng zhōu。
自惭尸素终无补,只为忧边白尽头。zì cán shī sù zhōng wú bǔ,zhǐ wèi yōu biān bái jǐn tóu。

送胡季玉还毗陵

蔡戡

瘴雨蛮烟昼不开,问君底事亦南来。zhàng yǔ mán yān zhòu bù kāi,wèn jūn dǐ shì yì nán lái。
外台总计惭无术,内府输珍信有才。wài tái zǒng jì cán wú shù,nèi fǔ shū zhēn xìn yǒu cái。
我去雁峰同北乡,子行梅岭带春回。wǒ qù yàn fēng tóng běi xiāng,zi xíng méi lǐng dài chūn huí。
故园花竹平安否,何日从容共一杯。gù yuán huā zhú píng ān fǒu,hé rì cóng róng gòng yī bēi。

元夕出游

蔡戡

九衢灯火万家春,岭外风光自可人。jiǔ qú dēng huǒ wàn jiā chūn,lǐng wài fēng guāng zì kě rén。
剩喜丰登好时节,会须打扑困精神。shèng xǐ fēng dēng hǎo shí jié,huì xū dǎ pū kùn jīng shén。
嬉游要属风流帅,衰懒何堪老病身。xī yóu yào shǔ fēng liú shuài,shuāi lǎn hé kān lǎo bìng shēn。
勉意追陪非得已,由来忧乐本吾民。miǎn yì zhuī péi fēi dé yǐ,yóu lái yōu lè běn wú mín。

思归

蔡戡

世事端如一局棋,光阴还若掷梭飞。shì shì duān rú yī jú qí,guāng yīn hái ruò zhì suō fēi。
亡弓休问人得失,佩剑那知孰是非。wáng gōng xiū wèn rén dé shī,pèi jiàn nà zhī shú shì fēi。
每对西山看不厌,何当南浦送将归。měi duì xī shān kàn bù yàn,hé dāng nán pǔ sòng jiāng guī。
不如从此扁舟去,江上秋高蟹正肥。bù rú cóng cǐ biǎn zhōu qù,jiāng shàng qiū gāo xiè zhèng féi。
1941234567»